TU SĨ VÀ CON – CŨNG NHƯ RƠM VÀ LỬA!
Lửa gần rơm rồi có ngày cũng cháy
Mẹ thường nhắc lời khuyên dạy người xưa.
Ông bà ta không thuận miệng nói bừa,
Mà đúc kết kinh nghiệm đưa ra đó.
Mẹ thường bảo con, đừng nên nhòm ngó
Hay thân mật to nhỏ với người tu.
Mẹ chỉ sợ một ngày con quáng mù,
Rồi trái tim yêu người tu con ạ!
Người tu sĩ là hoa thơm cỏ lạ
Dâng lên Chúa với cả những tốt tươi.
Chỉ nhìn thôi nhưng khi nở nụ cười,
Là đốn tim biết bao người dương thế.
Con biết không, đường họ đi không dễ?
Phải tôi luyện từng ngày để hiến dâng.
Cũng yếu đuối nên đừng quá đến gần,
Chỉ sợ rơm cũng có phần sẽ cháy.
Ai biết được những điều dù đã thấy
Nhưng vô tình khơi dậy nơi bản thân
Nên con tập cho mình sống ngại ngần
Với tu sĩ con cần có khoảng cách.
Mẹ vẫn thường bảo con nhiều thử thách
Luôn đặt ra với cách thức khác nhau
Với tu sĩ con hãy luôn nguyện cầu
Để họ sống trọn nhiệm mầu dâng hiến.
Con hãy nhớ, đừng bao giờ xao xuyến
Để tâm trí thêm lời lẽ biện minh
Cho những gì không phải của riêng mình
Cố với lấy chẳng an bình hồn xác.
Tu sĩ – con, không phải hình tam giác,
Nhưng hai đường rất khác biệt song song
Từ hướng đi cho đến cả cõi lòng
Nên họ rơm, con đừng chồng thêm lửa.
Maria Trang Đài