Khi tờ lịch cuối cùng trong đêm rụng xuống, đồng hồ điểm không giờ, chúng ta biết rằng một năm mới lại bắt đầu, và tất cả mệt nhọc trong một năm qua cuộn xếp lại, người người chào đón xuân. Chắc có lẽ trong những ngày đầu năm, người ta ai cũng bồn chồn lo lắng cho cuộc sống, cho cái ăn, cái mặc, nhưng người ta không biết mở lòng, mở tay để đón nhận và chia sẻ, họ chỉ biết ích kỷ và khép kín. Nhưng điều muốn nhấn mạnh là đối tượng đáng chúng ta tìm kiếm là nước Chúa, là sự công chính trong cuộc đời, còn những thứ khác cứ để mặc Thiên Chúa định liệu… Mỗi người chúng ta muốn sống điều căn dặn này của Chúa Giêsu, chắc chắn chúng ta phải có một niềm tin sắt son, một lòng cậy trông phó thác kiên định…
“Mùa xuân con én đưa thoi,
Thiều quang chín chục đã ngoài sáu mươi”.
Bao nhiêu năm trong cuộc đời rồi, mà chưa có lấy sự nghiệp, nhất là sự nghiệp đức tin, thì chúng ta nghĩ sao…? Một năm không phải chỉ có mùa xuân, mà là bốn mùa đắp đổi cho nhau. Đời người là một năm có bốn mùa: Xuân, Hạ, Thu, Đông chen nhau, đan dệt nhau để làm thành cuộc đời. Hôm nay mùa xuân đến và lại đến – Mùa xuân chỉ đến và chỉ đến cho những tâm hồn chu toàn bổn phận đã lãnh nhận. Mùa xuân đến cho những cõi lòng biết chia vui sẻ sầu với anh chị em và Thiên Chúa
Và có ai biết được mùa xuân của những bà mẹ và bầy con thơ, mà trên đầu còn trắng vành khăn sô?…
Và có ai hiểu được mùa xuân của những cụ già, đang trầm ngâm nhìn đời và nghĩ về cõi vĩnh cửu.
Và có ai nghe được nỗi lòng của những người tận hiến đang cầu nguyện âm thầm trong bóng tối của Thánh đường, cầu nguyện cho nhân loại lúc thiếu rượu cần, xứ Cana.
Những ngày đầu năm, khởi đầu của một mùa xuân mới, mỗi người chúng ta phải xác định cho mình một thái độ sống. Hãy ra sức làm giàu cho mình và cho tha nhân, và biết luôn phó thác cho sự an bài sắp đặt ban phát của Thiên Chúa. Biết bao mùa xuân đã đi qua trong cuộc đời, nhưng xuân thì luôn mới mà đời chúng ta vẫn cũ, lời chúng ta chúc nhau cũng chỉ là khách sáo, đạo chúng ta giữ cũng chỉ là thói quen. Thánh lễ chúng ta dâng cũng chỉ là hoa quả ruộng đồng không có gì là độc đáo. Đường chúng ta đi, cũng chỉ là đường mòn lối cũ, không có gì gọi là mạo hiểm, dấn thân.!
Hôm nay, một lần nữa xuân lại về, mỗi người hãy dừng lại để suy nghĩ: Những gì chúng ta đã nhận được…Những gì chúng ta đã đánh mất ?
Việc nào phải canh tân…Việc nào phải hoán cải…
Nhất là xin cho mỗi người chúng ta sẵn sàng đón chờ cái Xuân cuộc đời, ngày xuân vĩnh cửu. Xuân đó chỉ đến một lần, nên chúng ta phải chuẩn bị kỹ hơn, phải thu góp cả một đời, không phải một năm, để khi tiếng chuông vang lên thay cho tiếng pháo, chúng ta sẽ gặp Chúa là Chúa của mùa Xuân… Mùa Xuân cuộc đời đến thật bất ngờ, không chờ tờ lịch cuối, và lúc đó chính bản thân chúng ta phải tự mang đến niềm vui cho mình không trông chờ người bên cạnh…