TGPSG — Đức Giêsu đi ra núi cầu nguyện, và Người đã thức suốt đêm cầu nguyện cùng Thiên Chúa. (Lc 6,12)
Lạy Thiên Chúa là Cha chúng con, năm xưa trước khi tuyển chọn 12 tông đồ để cùng các ngài bắt đầu thi hành sứ vụ nơi trần gian, Chúa Giêsu đã lên núi cầu nguyện với Cha.
Con không biết Chúa Giêsu nói gì với Cha, nhưng con tin rằng Ngài có nói với Cha về các môn đệ, về các tông đồ cũng như những sứ vụ của các vị nơi trần gian. Có lẽ Chúa Giêsu cũng xin Cha gìn giữ những người bạn của mình khi họ dấn thân vào giữa một thế gian nhiều cạm bẫy và thử thách cam go.
Hôm nay, con cũng dâng lên Cha lời cầu nguyện của con. Mặc dầu con không có sự kết hiệp mật thiết được như Giêsu – Con Cha, nhưng con xin hiệp cùng với Ngài trong tư cách là một môn đệ để dâng lên Cha những tâm tình đơn thành.
Từ những ngày đầu trước khi đi, hay trong những ngày làm việc nơi bệnh viện dã chiến, con đều nỗ lực cầu nguyện không ngừng. Con cầu nguyện cho các bệnh nhân, cầu nguyện cho các nhân viên y tế, cầu nguyện cho các chú bảo vệ, cầu nguyện cho các bác tài xế, cầu nguyện cho các thiện nguyện viên và cho tất cả mọi người trên thế giới. Cha biết rõ lòng con và con cũng tin rằng mọi người là con của Cha đều cầu nguyện với Cha như con.
Nhưng trong đêm nay, con muốn cầu nguyện cách riêng cho những thiện nguyên viên trong đoàn. Cha cũng biết lý do trước khi con nói ra vì “trước khi con định nói điều gì, Cha đều biết cả!”
Cha cũng thấy đó, những ‘thiện nguyện viên linh mục tu sĩ’ đều là những người đang bước theo Chúa Giêsu trên con đường làm môn đệ, làm tông đồ của Ngài. Chúng con cũng đang dấn thân đi vào trong cánh đồng sứ vụ theo lời mời gọi của Giáo hội, thi hành xoa dịu phần nào nỗi đau của những người bị lây nhiễm covid. Đa số chúng con lên đường với một sự hăng say, một niềm vui Tin Mừng đích thực.
Nhưng đến hôm nay, đoàn linh mục – tu sĩ chúng con có một số người nhiễm covid, đã bắt đầu có những dấu hiệu của sự mệt mỏi vì công việc, có sự lo lắng vì những người bạn cùng đi bị nhiễm bệnh. Từ những người phục vụ bệnh nhân trở thành bệnh nhân được phục vụ. Ngọn lửa của niềm vui, sự háo hức của những ngày đầu có thể đã bắt đầu giảm nhiệt. Thay vào đó là những tiếng thở dài thở ngắn, những lắng lo vì sức khỏe, và có những lúc trong bóng đêm, con như tự hỏi “Thiên Chúa ở đâu trong lúc này….”.
Nhưng rồi cũng chính những người con gặp và nói chuyện hôm nay cho con xác tín lại rằng: “Cha vẫn ở đây, ngay lúc này và vẫn luôn ở bên cạnh con dù con nhận ra Cha hay không.”
Cha biết không, một nữ tu trong đoàn con – vừa bị dương tính covid và bị cách ly – nói với con là cẩn thận và giữ sức khỏe vì lỡ bị nhiễm lại không có ai phục vụ bệnh nhân. Con cười và bảo nếu bị nhiễm cũng không sao vì có thể cảm nghiệm được nỗi đau với bệnh nhân, để cũng được kết hiệp với những đau đớn của Chúa Giêsu trên thập giá.
Nhưng sau ngày làm việc một mình một ca trực, con thấy đó dường như là một suy nghĩ “hơi ích kỉ”. Vì trong lúc làm việc, một mình lo những công việc mà bình thường chúng con 3 – 4 người làm, nên con làm không xuể hết mọi việc, dù đã di chuyển liên tục, vận động không ngừng nghỉ. Con không mệt thể xác, nhưng đôi lúc con tủi thân; con không lo lắng cho mình nhưng thực sự con thấy thương các bệnh nhân vô cùng. Có những bệnh nhân không thể uống nước, có những bệnh nhân không thể ăn cháo, uống sữa… và mình con không thể chu toàn hết được.
Khi con tâm sự với một người trong đoàn của con là ước gì mình làm được nhiều hơn những việc đó và có nhiều người cộng tác hơn, bạn ấy chia sẻ với con: “Nhiều khi em đến thăm bệnh nhân, họ nói không được và chỉ ra ám hiệu nhưng em không hiểu. Những lúc đó, Em chỉ biết xin Chúa cho em hiểu ý muốn của họ để thực hiện và Chúa liền nhậm lời”. Nghe lời tâm sự của bạn, con thấy vững tin hơn và tự nhủ rằng sẽ cố gắng hết sức mình, việc còn lại xin phó thác cho Cha.
Khi ra bên ngoài chờ để chuẩn bị ra về, con gặp người vào làm ca sau là một linh mục. Cha vào ca và cũng làm việc một mình. Con đọc những dòng chữ phía sau áo bảo hộ của cha: “Mọi người cố lên! Linh mục Khương”. Con vui quá nhưng rồi cũng nói: “Cha Khương ơi, cố lên!” Ngài nhìn lại và nói con “Chúng ta cùng cố lên!” Con biết sẽ rất mệt cho ngài, và con lại thầm cầu nguyện với Cha cho ngài. Hai cha con cũng cười động viên nhau, rồi cha vào ca. Còn con đi về, lòng mang nhiều ý nguyện…
Đêm nay, con muốn nói với Cha ý nguyện của con:
“Xin cho những thiện nguyện viên trong đoàn con nói riêng và các thiện nguyện Công giáo nói chúng luôn biết bám vào Cha là chỗ dựa vững chắc nhất cho mọi hoạt động sứ vụ.
Xin Cha gìn giữ chúng con được an toàn, đủ sức khỏe để có thể làm cánh tay nối dài của Cha lan tỏa niềm vui Tin Mừng cho những người chúng con gặp gỡ cũng như giúp đỡ các bệnh nhân trong khả năng có thể.
Nếu lỡ có ai bị nhiễm covid, xin Cha cho mọi người luôn bình an để đón nhận trong sự kết hợp với mầu nhiệm thập giá của Con Cha.”
Nói lên những ước nguyện này, con cũng xin phó thác hoàn toàn mọi sự trong thánh ý nhiệm mầu của Cha vì con biết rằng: Con biết con thiếu gì, nhưng Cha biết con cần gì.
Cha biết điều gì là tốt nhất cho chúng con trong mọi trạng huống của cuộc đời mà Cha nhỉ! Con biết lúc này, Cha vẫn ở bên cạnh con, lắng nghe và như nói với con:
“Con không làm việc một mình mà có Cha luôn nâng bước con mỗi khi con đến bên cạnh bệnh nhân bằng trái tim của Cha.”
Sài Gòn 6-9-2021
Fx. Phạm Ngọc Hoàn, Hội Thừa Sai Việt Nam (TGPSG)