Chúa Thật Đáng Ca Ngợi
Một bà lão có niềm tin vào Chúa rất mãnh liệt và không hề do dự khi phải ca ngợi Thiên Chúa cách công khai. Bà hay thường ra đứng trưóc bậc thềm nhà, kêu lớn tiếng: “Chúa ơi, Chúa thật đáng ca ngợi!”
Bên cạnh nhà bà là một ông vô thần rất bực mình vì thường phải nghe những lời ca ngợi Chúa của bà cụ.
Rồi một hôm, bà lão rơi vào tình trạng túng bấn. Nhưng vẫn không chút lúng túng, bà ta ra trước thềm nhà, lớn tiếng kêu lên: “Chúa thật đáng ca ngợi. Chúa ơi! Con cần có lương thực! Con gặp cảnh túng cùng, xin Chúa hãy cứu con, hãy cho con ít thực phẩm!”
Sáng hôm sau, bà lão mở cửa ra thì thấy một bao thực phẩm to tướng. Bà ta vui mừng kêu lên: “Chúa thật đáng ca ngợi!”
Ông hàng xóm vô thần từ bụi cây nhảy ra lên tiếng: “Này, tôi bảo bà là không hề có Chúa nào đâu. Chính tôi đây mua thực phẩm cho bà đó!”
Nghe đến đây, bà lão càng vui mừng, vỗ tay và nói: “Chúa ơi, Chúa thật đáng ca ngợi! Chúa không những gửi cho con thực phẩm mà còn bắt quỷ phải trả tiền nữa. Chúa thật đáng ca ngợi!”