Ai mà không chết !

         Đang làm việc, chú em kết nghĩa nói : “Con đang xem youtube Chí Tài chết !”

          Lát sau, đứa em thương mến nói : “Chí Tài chết rồi Anh kìa !”

          Ồ ! Bình thường mà ! Có ngày sinh ắt có ngày tử thôi mà ! Có gì đâu mà lăn tăn.

          Nếu như Chí Tài chết thì coi như giỗ chung với ông cố Antôn Vũ Hữu Quý thôi.

          Và, hôm nay cũng là ngày về với Chúa của ông Cố Giuse Phạm Văn Phúc thân phụ của cha Phêrô Phạm Xuân Lộc (trên bỉ nhân 1 lớp)

          Cùng lúc đó, chia sẻ đôi dòng tâm sự với Cha Giáo Phaolô Đậu Xuân Hồng quý mến thì Cha nói hôm nay cũng là ngày giỗ 32 năm của ông Cố.

          Thì ra là ngày hôm nay lại là kỷ niệm, dấu ấn của những người thân có ông cố, có anh Chí Tài về nhà Cha.

          Đời là vậy đó ! Cũng chỉ là quán trọ ! Nay Anh mai Tôi thôi. Có gì mà ghê vậy. Thế cho nên chuyện cần thiết nhất vẫn là bình tĩnh sống.

          Nhớ đến tâm tình của Mẹ Thánh Têrêsa Calcutta : Lạy Chúa ! Con như mẫu bút chì nhỏ trong vòng tay Thiên Chúa. Xin Chúa cứ vẽ con theo ý Chúa muốn

          Ồ ! Hay nhỉ ! Mẹ nói quá đúng ! Đời của mỗi người chúng ta đều là cây bút chì nhỏ trong lòng bàn tay của Thiên Chúa thôi mà. Và, chúng ta cũng chỉ là những bình sành lọ đất (hay như bỉ nhân bình sành lọ đất đựng ân sủng của Thiên Chúa) đựng ân sủng của Thiên Chúa thôi. Can chi mô mà kiêu với căng, can chi mô mà huyênh với hoang.

          Sáng nay, trong Thánh Lễ giỗ đơn sơ cầu nguyện cho ông cố Antôn, bỉ nhân nói với cộng đoàn : “Chả biết sao mà thật ý nghĩa khi ngày giỗ của ông cố là cộng đoàn nghe bài Tin Mừng về bài học khiêm nhường mà Chúa dạy. Học cao hiểu rộng và bằng này bằng nọ nhưng không có sự khiêm nhường thì coi như là vất đi thôi. Thế cho nên, bài học khiêm nhường là bài học mà mỗi người chúng ta phải học và học cả đời !”

          Nhìn lại cuộc đời ông cố Antôn, cố chả có gì để lại cho con cái vì ông mất khả năng lao động từ những năm 1975. Thế nhưng, di sản lớn nhất mà ông để lại cho lũ cháu đàn con đó chính là bài học hiền lành và khiêm nhường.

          Thật vậy, Chúa đã thưởng công cho ông ngay ở đời này trong những ngày tang Lễ của ông. Nhiều và nhiều người thân cứ đổ về với gia đình đơn sơ và lặng lẽ. Nhiều và quá nhiều Thánh Lễ được dâng lên Chúa để cầu nguyện cho tôi tớ yếu đuối mang tên Vũ Hữu Quý với thánh hiệu Antôn.

          Cuộc đời của ta cũng vậy thôi ! Ngày nào đó ta cũng sẽ ra đi như Chí Tài, như ông cố Giuse, ông cố của Cha Phaolô, ông cố Antôn và các bậc cha ông. Chuyện quan trọng là ta có một chỗ trong cung lòng của Thiên Chúa hay không mà thôi.

          Nhìn những sự ra đi quanh ta, người thân của ta như để nhắc nhở về sự ra đi của mỗi người chúng ta.

          Tang Lễ của ông Cố Antôn đúng vào ngày sinh nhật của thằng nhỏ. Âu cũng là dấu chỉ nhắc nhớ ngày Lễ an táng của cha mình cũng là ngày kỷ niệm sinh ra đời như là sự trùng hợp có chủ đích của Thiên Chúa. Mỗi lần kỷ niệm sinh nhật cũng là kỷ niệm ngày mà những người thân thương, Đức Cha Giuse quý mến, Cha Giám Tỉnh, quý Cha quý Thầy trong và ngoài dòng, quý tu sĩ nam nữ, thân nhân và ân nhân cùng với gia đình tiễn đưa ông cố về lòng đất mẹ.

          Ai ai cũng phải chết nhưng chết cách nào mới là chuyện quan trọng. Để chết cách nào có lẽ phải sống thế nào mới đúng. Khi ngày mỗi ngày lòng ta hướng về ngày cánh chung chắc có lẽ lòng ta sẽ bớt đi cái tham sân hận trong cuộc đời này.

          Những sự ra đi của người thân như nhắc nhớ ngày của ta thôi. Một ngày nào đó không xa đến với ta thế cho nên cứ bình tĩnh sống …

          Giàu hay nghèo, sang hay hèn rồi cũng ba tấc đất hay cái hủ nặng … 4 ký mà thôi.

Người Giồng Trôm