TGPSG — Mùa dịch Covid đã thành mùa nở rộ những bông hoa thiện nguyện tươi thắm tình người của dân tộc Việt Nam…
Đi “thiện nguyện Covid” mà tim tôi cứ rộn ràng hồi hộp như đi hành hương Đất Thánh vậy. Hồi hộp từ phút đăng ký đến suốt thời gian chờ đợi. Hồi hộp cả đêm với giấc ngủ chập chờn trước ngày lên đường vì cứ nằm mơ thấy xe chạy qua không đón mình nên hụt hẫng, lạc lõng, lo lắng…
Và vẫn còn hồi hôp như thế cho đến khi nhìn thấy chiếc xe Phương Trang từ từ dừng lại đón chúng tôi. Bác tài mời nhóm chúng tôi lên xe với nụ cười tươi rói và những câu nói thân thiện của người Quảng Nam. Hóa ra bác cũng là một thiện nguyện viên; khi chở đoàn thiện nguyện từ Quảng Nam vào Sài Gòn, bác tình nguyện ở lại làm tài xế thiện nguyện luôn. Mùa dịch Covid đã thành mùa nở rộ những bông hoa thiện nguyện tươi thắm tình người của dân tộc Việt Nam.
Hơn 3 tháng nay, tôi không ra khỏi nhà, nên khi được xe Phương Trang chở đi dạo quanh thành phố để đón thêm nhiều nhóm thiện nguyện khác nữa, sự hồi hộp trong tôi biến tan. Nhưng thay vào đó lại là cảm giác buồn buồn, nghèn nghẹn khi tận mắt chứng kiến thành phố Sài Gòn yêu quý đang ‘bị thương’ rất nặng. Vô số những chỗ bị ‘băng bó’ bằng dây phong tỏa, bằng hàng rào kẽm gai. Khác hẳn với những sáng chiều kẹt xe trước đây, đường phố bây giờ thật vắng lặng. Chỉ thấy bóng dáng một số shippers giao hàng, và các anh công an, bộ đội trong những bộ đồ bảo hộ kín mít, đang phục vụ tận tình tại các chốt kiểm dịch. Ai kể cho hết được những lao tâm mệt trí, những vất vả cực nhọc của các anh, cả ngày đứng dưới cái nắng cái mưa Sài Gòn để tìm cách đẩy lùi cơn đại dịch xa khỏi dân lành.
Các thiện nguyện viên đợt 4 đã tập trung về khách sạn Minh Tâm. Rất nhiều chuyện cười được ‘phát hiện’ khi gặp gỡ nhau. Nào là một thầy lên đường hồi hộp vội vã xỏ ngay đôi dép tổ ong ‘chiếc mẹ, chiếc con’. Một thầy khác bỏ quên đôi dép lành lặn ở nhà, để mang theo đôi dép lào ‘chó táp’. Vị khác xuống xe vẫn chưa hết hồi hộp nên đeo lộn luôn ba lô của bạn mình đi vào khách sạn. Những tiếng cười giòn tan đã làm tăng thêm nhiệt khí dấn thân phục vụ cho ngày mai khi đối diện với thực tế đậm nét khổ đau của các bệnh nhân Covid.
Rồi cũng thật ấm lòng khi nhận được tâm thư Đức Tổng Giuse Nguyễn Năng gửi đến với lời mở đầu rất thân thương, dí dỏm:
“Xin gửi đến các cha và tu sĩ mới ‘nhập viện’ hôm qua. Tôi chào thăm các cha và anh chị em ngày đầu tiên trong sứ vụ mới. Đêm qua ngủ ngon không? Chắc cũng có hồi hộp. Cám ơn các cha và anh chị em đã hăng say lên đường để đến với các bệnh nhân Covid…”
Sự quan tâm của vị mục tử cũng là người cha tuyệt vời đã tiếp lửa thúc bách chúng tôi không ngại gian khó trong thời gian phục vụ.
Buổi tập huấn được tổ chức tại hội trường của bệnh viện. Thật xúc động khi mỗi thiện nguyện viên đón nhận một túi đồ với tấm thiệp đẹp đính kèm balô. Từng con chữ thân thương xoáy sâu vào trái tim tôi:
Thank you! Thương gởi y bác sĩ: Trong những tháng vừa qua, cả nước nói chung và Thành phố Hồ Chí Minh nói riêng, đang gồng mình chiến đấu với virus Covid 19. Thật khó có thể miêu tả được những khó khăn mà chúng ta, những người con đất Việt, đang trải qua, nhất là đội ngũ y bác sĩ tuyến đầu chống dịch.
Với mong muốn san sẻ một phần khó khăn với đội ngũ y bác sĩ đang ngày đêm trải qua, thương gửi đến các chiến sĩ áo trắng bộ quần áo y tế này, hy vọng sẽ góp phần tăng thêm sức mạnh cho các y bác sĩ…
Kính chúc các chiến sĩ áo trắng của chúng ta luôn mạnh khóe, vững vàng chiến đấu. Nhất định chúng ta sẽ chiến thắng.
Xin trân trọng cám ơn và tri ân.
Thương quá Việt Nam ơi! Đẹp quá nghĩa tình dân tộc mình! Hậu phương, tiền tuyến luôn có nhau, luôn cần nhau và luôn sát cánh bên nhau trong mọi biến cố vui buồn của đất nước.
…Thế rồi, sau một tuần, từ lạ lẫm, tôi đã quen thuộc dần với thao tác gói mình trong bộ áo bảo hộ mỗi khi đến ca trực trên khu lầu 7B của bệnh viện. Nhưng hình ảnh nhiều bệnh nhân rất mệt nằm thở oxy được các y bác sĩ tận tâm theo dõi từng giờ, từng giờ bất kể ngày đêm; hình ảnh của các nhân viên vệ sinh âm thầm miệt mài thu gom rác thải chất đống rất dễ lây nhiễm; hình ảnh những nhân viên chăm chút lau nhà khử khuẩn; những nhân viên mau lẹ tiếp chuyển oxy… tất cả những cảnh tượng ấy đều luôn mới đẹp và rất ấn tượng đối với tôi. Đại dịch Covid tại Sài Gòn sẽ không thể đẩy lùi nếu thiếu đi những con người quảng đại quên mình vì tha nhân như thế. Họ thật xứng đáng được mọi người trân trọng, tri ân và cảm phục sâu xa. Họ là đại ân nhân của mỗi chúng ta.
Có một hôm, sau khi trực ca 2, tôi xuống phòng ăn của bệnh viện lúc 9g30 tối. Cơm đã hết, nhưng tôi rất ngạc nhiên khi đọc những dòng chữ được dán trên vách ngăn ở bàn cơm:
“Hãy ăn thật thong dong, Gạt bỏ mọi ưu phiền, Hậu phương sẽ mãi bên cạnh.”
Và một câu khác: “Mọi người ăn thật ngon, Em hứa sẽ 5k thật tốt.”
Rồi một câu này nữa: “Biết ơn các Y Bác sĩ và các Chiến sĩ tuyến đầu thầm lặng”.
Đọc những lời này xong, tôi không còn thấy đói nữa. Tôi trở về phòng với một trái tim đầy cảm xúc và lên giường, mau lẹ đi vào giấc ngủ thật ngon, để sáng mai thức dậy lại bắt đầu một ngày mới phục vụ yêu thương như Chúa đã yêu thương.
Trinh Vương thiện nguyện (TGPSG)