Tôi còn trẻ, còn nhiều hy vọng ước mơ và hoài bão, đời của tôi còn dài. Cái chết đối với tôi là điều thật xa xăm. Dù đã đọc nhiều sách, học nhiều giáo sư, nghe nhiều bài giảng về việc chuẩn bị cái chết bằng cách sống ý nghĩa. Tất cả những lý luận ấy tôi chỉ hiểu trên lý trí và chưa cảm thấu hết được, cho đến khi tôi mắc bệnh nặng.
Dịch covid bùng nổ, đâu đâu cũng đưa tin, ra khuyến cáo. Tôi không những chỉ áp dụng 5K mà chẳng bước chân ra khỏi nhà. Rồi Covid nó len lỏi vào cộng đoàn cách nào và từ lúc nào không ai hay. Nó cứ âm thầm xâm nhập đến khi phát hiện ra, thì nó đã phát tán ra gần hết cộng đoàn.
Những ngày đầu, bệnh của tôi nhẹ, tôi hy vọng với thời gian tôi sẽ dần bình phục. Nhưng mọi chuyện đã không như dự định của tôi, bệnh mỗi ngày tệ hơn. Vì phải cách ly tại cộng đoàn, nên mỗi người một phòng. Xung quanh tôi, ai cũng mệt, tôi cũng không muốn làm phiền ai, và tôi cũng biết một ít về y tế, nên tôi tự xoay xở cho chính mình. Lúc đầu, tôi còn khỏe, mọi việc đều ổn thỏa, nhưng khi bệnh ngày nặng, sức của tôi giảm dần, các triệu chứng ngày càng tăng: sốt cao hơn, nhiều lần hơn, xuất hiện khó thở, các triệu chứng về tiêu hóa. Điều làm tôi sợ nhất trong khoảng thời gian đó là: sợ ban đêm và sợ phải ăn một cái gì đó, tất cả đều là phải cố gắng, tôi mệt đến mức, tôi ước cứ nằm yên trên giường, không phải làm điều gì mà khỏe thì hay biết mấy. Nhưng nếu tôi làm vậy là tôi đang đầu hàng, tôi phải cố gắng ăn, cố gắng tập hít thở và vận động nhẹ nhàng. Tôi sợ ban đêm vì đó là thời gian tôi sốt nhiều, thuốc hạ sốt lại không có tác dụng, khoảng cách giữa các cơn sốt rút ngắn. Càng sốt thì tôi càng li bì, có lúc tôi chẳng hiểu điều gì đang diễn ra xung quanh. Mỗi khi đêm về, bóng tối vây bủa chung quanh khiến tôi sợ, tôi nằm đếm từng phút để đêm mau qua. Lúc bình minh đến, tôi hạnh phúc biết bao vì tôi biết mình vẫn còn sống thêm một ngày. Tôi mới thấm thía lời kinh: “Cám ơn Chúa mỗi sớm mai thức dậy, con có thêm một ngày mới để yêu thương”.
Trong bóng đêm tôi đặt một câu hỏi cách ý thức hơn: “Nếu hôm nay là ngày cuối của cuộc đời, tôi sẽ tiếc nuối điều gì”. Ôi thật là nhiều… Lúc đó, tôi sợ chết thật sự. Bạn có sợ chết không? Chắc hẳn ai cũng sợ. Tôi may mắn hơn nhiều người khi đã vượt qua thời kỳ khó khăn ấy. Nhưng liệu là tôi sẽ luôn may mắn như vậy, hay tôi cứ chờ cho đến lúc phải trải qua một biến cố nguy kịch nào đó rồi mới trả lời cách nghiêm túc về cách tôi đang sống. Trớ trêu thay bệnh tật và cái chết đến mà không bao giờ hỏi ý kiến tôi. Nó đến lúc tôi không ngờ, vào giờ tôi không biết.
Mỗi năm theo chu kỳ phụng vụ mùa vọng lại đến. Năm nay mùa vọng mang nhiều sắc thái và ý nghĩa hơn đối với tôi và có lẽ với một số người khác nữa. Mùa vọng là dịp chúng ta chuẩn bị tâm hồn không những là kỷ niệm ngày Chúa Nhập Thể mà còn là dịp để chúng ta chờ đón Chúa giáng lâm trong ngày cuối của cuộc đời của mỗi người chúng ta.
Ước mong sao tất cả chúng ta đều chuẩn bị sẵn sàng để ngày ấy đến chúng ta không sợ hãi, không bất ngờ. Chúng ta vui mừng vì được gặp Đấng đầy yêu thương, mời gọi chúng ta vào bàn tiệc muôn đời. Cuộc đời này hữu hạn, chúng ta đừng sống như thể không bao giờ chết. Chúng ta suy ngẫm về cái chết để sống một cuộc đời ý nghĩa và trọn vẹn hơn, để đến khi nhắm mắt xuôi tay có gì cho ta trình diện Chúa. Nước trời lại không có ngân hàng ký gửi tiền mặt hay bất động sản, nước trời chỉ có ngân hàng ký gửi công đức mà thôi. Tương lai của ta thế nào được trả lời trong chính hiện tại hôm nay của chúng ta.
Tac giả: Đồng Tiền Hồng