Trong buổi tiếp kiến chung trực tuyến sáng thứ Tư 09/12, Đức Thánh Cha tiếp tục loạt bài giáo lý về đề tài cầu nguyện; ngài suy tư về lời cầu xin. Chúa Giê-su đã dạy chúng ta cầu nguyện với Chúa Cha với nhận thức rằng chúng ta hoàn toàn lệ thuộc vào Người và hoàn toàn tín thác vào sự quan phòng của Người, ngay cả trong những giờ phút đen tối nhất của cuộc sống.
Trong Kinh Thánh chúng ta gặp thấy rất nhiều lời cầu nguyện xin Chúa can thiệp khi chúng ta bất lực trước những tình cảnh bệnh tật, bất công, phản bội và thất vọng. Ngay cả lời cầu nguyện đơn giản “Lạy Chúa xin cứu con” cũng là lời cầu nguyện có sức mạnh. Thiên Chúa luôn nghe lời chúng ta cầu khẩn Người.
Buổi tiếp kiến chung được bắt đầu với đoạn Thánh vịnh trích từ Thánh vịnh 28: “Lạy CHÚA là núi đá cho con trú ẩn, con kêu lên Ngài, xin đừng nỡ giả điếc làm ngơ. Vì nếu Ngài cứ im hơi lặng tiếng, thì con sẽ giống như kẻ đã xuống mồ. Khi con hướng về nơi cực thánh giơ đôi tay cầu cứu van nài, xin Ngài nghe tiếng con khẩn nguyện” (28, 1-2).
Bắt đầu bài giáo lý, Đức Thánh Cha khẳng định: Lời cầu nguyện của Ki-tô hữu hoàn toàn là của con người; chúng ta cầu nguyện như những con người, như chúng ta là. Ngài nói:
Hai yếu tố của lời cầu nguyện Ki-tô giáo là ngợi khen và cầu xin
Đức Thánh Cha giải thích: Thật vậy, khi Chúa Giê-su dạy các môn đệ cầu nguyện, Chúa đã dạy bằng “kinh Lạy Cha”, để chúng ta có thể đặt mình trong mối tương quan tin tưởng của con cái với Thiên Chúa và nói với Người mọi yêu cầu của chúng ta. Chúng ta cầu xin Người những ơn huệ cao cả nhất như xin cho Danh Người hiển thánh, Vương quốc của Người hiển trị, thánh ý của Người đối với thế giới được thực hiện . Sách Giáo lý nhắc rằng: ” Phải khẩn cầu theo thứ tự : trước hết là cầu xin ‘Nước Cha trị đến’, rồi cầu xin Cha ban những ơn cần thiết để đón nhận Nước Trời và cộng tác vào việc mở mang Nước Chúa” (số 2632).
Nhưng trong kinh “Lạy Cha”, chúng ta cũng cầu nguyện xin những ơn đơn giản nhất và hàng ngày, ví dụ như “lương thực hàng ngày” – cũng có nghĩa là sức khỏe, nhà cửa, công việc; và cả Thánh Thể, cần thiết cho sự sống trong Chúa Kitô; cũng như ơn được tha thứ tội lỗi, là một điều hàng ngày vì chúng ta luôn cần ơn tha thứ, và sự bình an trong các mối quan hệ của chúng ta; và cuối cùng xin Người giúp chúng ta trước những cám dỗ và giải thoát chúng ta khỏi điều ác.
Ý thức chúng ta là thụ tạo được Thiên Chúa tạo dựng
Đức Thánh Cha lưu ý điều được sách Giáo lý nhấn mạnh: “Trong kinh nguyện khẩn cầu, chúng ta bộc lộ ý thức về tương quan giữa mình với Thiên Chúa : Chúng ta là thụ tạo, không phải tự mình mà có, không làm chủ được những nghịch cảnh trong đời, không phải là cùng đích đời mình; chẳng những vậy, là người Ki-tô hữu, chúng ta biết mình tội lỗi, đã phản nghịch lại Thiên Chúa là Cha chúng ta. Khi khẩn cầu, con người đã quay về với Thiên Chúa” (số 2629).
Ý thức về giới hạn của chúng ta
Tiếp đến Đức Thánh Cha nói đến nhận thức của chúng ta về những giới hạn của mình: Đôi khi chúng ta có thể tin mình không cần điều gì, tự mình là đủ và chúng ta sống hoàn toàn tự cảm thấy mình là đủ. Nhưng sớm muộn gì ảo tưởng này cũng biến mất. Con người là một lời cầu khẩn, đôi khi trở thành một tiếng kêu, thường bị đè nén. Linh hồn giống như một mảnh đất khô cằn, thiếu nước, như Thánh Vịnh đã nói (x. Tv 63,2). Tất cả chúng ta đều trải qua, tại thời điểm này hay thời điểm khác của cuộc sống của mình, thời gian u sầu hoặc cô đơn.
Kinh Thánh không xấu hổ khi cho thấy tình trạng con người bị đánh dấu bởi bệnh tật, sự bất công, sự phản bội của bạn bè hoặc sự đe dọa của kẻ thù. Đôi khi tưởng chừng như mọi thứ sụp đổ, cuộc sống đã sống cho đến nay thật vô ích. Và trong những tình huống này – khi mọi thứ dường như sụp đổ – dường như không có lối thoát thì có lối thoát duy nhất: tiếng kêu, lời cầu nguyện: “Lạy Chúa, xin giúp con!” Lời cầu nguyện mở ra những tia sáng trong bóng tối dày đặc nhất, mở ra con đường, mở ra lối đi.
Mọi loài cùng chúng ta cầu nguyện
Đức Thánh Cha nhận định: Con người chúng ta chia sẻ với muôn loài thụ tạo lời cầu xin trợ giúp này. Chúng ta không phải là những người duy nhất “cầu nguyện” trong vũ trụ rộng lớn này. Mỗi mảnh thụ tạo mang ước muốn được ghi khắc của Thiên Chúa. Và chính thánh Phao-lô đã diễn tả điều này. Ngài nói: “Thật vậy, chúng ta biết rằng: cho đến bây giờ, muôn loài thụ tạo cùng rên siết và quằn quại như sắp sinh nở. Không phải muôn loài mà thôi, cả chúng ta, những người đã lãnh nhận Thần Khí như ân huệ mở đầu, cũng rên siết trong lòng” (Rm 8,22-24). Trong lòng chúng ta vang lên tiếng rên rỉ muôn hình vạn trạng của các thụ tạo: cây cối, đất đá, muông thú… Mọi thứ đều khao khát đến ngày được thành toàn.
Giáo phụ Tertulliano đã viết: «Mọi thụ tạo, muông thú cầu nguyện và mọi đầu gối quỳ xuống… Và cả những con chim, khi chúng bay lên trời, và sải cánh như thể chúng đang chắp tay theo hình chữ thập, cũng kêu một tiếng như cầu nguyện ”(De Oratione, XXIX). Đây là một cách diễn đạt đầy chất thơ để giải thích về những gì thánh Phao-lô nói “muôn loài rên xiết, cầu nguyện”. Nhưng chúng ta là những sinh vật duy nhất cầu nguyện không ngừng, biết rằng chúng ta hướng về Chúa Cha và đối thoại với Người.
Đừng xấu hổ khi cầu xin Chúa
Từ đó Đức Thánh Cha khích lệ: Vì vậy, chúng ta đừng cảm thấy bị sốc nếu chúng ta thấy cần phải cầu nguyện; đừng xấu hổ. Nhất là khi chúng ta đang cần điều gì đó, hãy cầu xin. Chúa Giê-su nói về một đầy tớ bất lương phải kết toán sổ với chủ của mình, người đó nói thế này: “Ăn mày thì hổ ngươi.” Và nhiều người trong chúng ta có cảm giác này: chúng ta xấu hổ khi cầu xin, khi cầu xin sự giúp đỡ, khi yêu cầu ai đó giúp chúng ta điều gì đó để đạt được mục tiêu nào đó, và cũng xấu hổ khi cầu xin Chúa. Đừng xấu hổ khi cầu nguyện. Hãy thưa: “Lạy Chúa, con cần điều này”, “Lạy Chúa, con đang gặp khó khăn này”, “Xin giúp con!”: Tiếng kêu của con tim hướng về Thiên Chúa là Cha. Và cũng hãy làm điều đó trong những khoảnh khắc hạnh phúc, chứ không chỉ trong những giờ phút tồi tệ; trong những khi hạnh phúc hãy cảm ơn Thiên Chúa về mọi điều Người đã ban cho chúng ta và đừng xem bất cứ điều gì như là đương nhiên hoặc chúng ta xứng đáng được: mọi thứ đều là ân sủng.
Chúng ta phải học điều này. Chúa luôn ban cho chúng ta, luôn luôn, và mọi thứ đều là ân sủng, tất cả mọi thứ. Tuy nhiên, chúng ta đừng bóp nghẹt lời khẩn cầu tự phát nảy sinh trong lòng mình. Lời cầu nguyện khẩn xin đi đôi với việc chấp nhận những giới hạn của chúng ta và chấp nhận chúng ta là những thụ tạo. Người ta thậm chí có thể không tin vào Chúa, nhưng rất khó để không tin vào lời cầu nguyện: nó chỉ đơn giản là tồn tại; nó đến với chúng ta như một tiếng kêu; và tất cả chúng ta đều biết tiếng nói nội tâm này có thể im lặng trong một thời gian dài, nhưng một ngày nó sẽ thức dậy và la lên.
Không có tiếng kêu nào không được Chúa lắng nghe
Đức Thánh Cha nói tiếp: Chúng ta biết rằng Thiên Chúa sẽ trả lời. Không có người nào trong sách Thánh Vịnh cầu nguyện, cất lên lời than thở mà Chúa vẫn không lắng nghe: hôm nay hay ngày mai, nhưng Người luôn trả lời, theo cách này hay cách khác. Kinh Thánh lặp đi lặp lại điều đó vô số lần: Thiên Chúa nghe tiếng kêu của những kẻ cầu khẩn Người. Ngay cả những câu hỏi lắp bắp của chúng ta, ngay cả những câu hỏi đọng lại trong sâu thẳm tâm hồn mà chúng ta xấu hổ khi bày tỏ, thì Chúa Cha cũng lắng nghe chúng và muốn ban Chúa Thánh Thần của Người cho chúng ta, Đấng linh hoạt mọi lời cầu nguyện và biến đổi mọi sự.
Kiên nhẫn trong cầu nguyện
Cuối cùng Đức Thánh Cha nói đến thái độ kiên nhẫn, chờ đợi luôn luôn có trong cầu nguyện: Bây giờ chúng ta đang ở trong thời gian của Mùa Vọng, một thời gian điển hình của sự chờ đợi; chờ đón lễ Giáng sinh. Chúng ta đang chờ đợi. Chúng ta thấy rõ điều này. Nhưng cả cuộc đời chúng ta cũng sống trong chờ đợi. Và lời cầu nguyện luôn chờ đợi, bởi vì chúng ta biết rằng Chúa sẽ nhậm lời. Ngay cả cái chết cũng run rẩy khi một Ki-tô hữu cầu nguyện, vì họ biết rằng mỗi người cầu nguyện đều có một đồng minh mạnh mẽ hơn sự chết: đó là Chúa Phục sinh. Sự chết đã bị đánh bại trong Chúa Ki-tô, và sẽ đến ngày khi mọi thứ đều xác định, và sự chết sẽ không còn chế giễu cuộc sống và hạnh phúc của chúng ta nữa.
Hãy chờ đợi
Và Đức Thánh Cha mời gọi: Chúng ta hãy học cách chờ đợi; chờ đợi Chúa. Chúa đến thăm chúng ta, không chỉ trong những ngày lễ trọng đại này – lễ Giáng sinh, lễ Phục sinh – mà Chúa đến thăm chúng ta mỗi ngày trong sâu thẳm của trái tim nếu chúng ta đang chờ đợi. Và nhiều khi chúng ta không nhận ra rằng Chúa đang ở gần, không nhận ra Người đang gõ cửa nhà chúng ta và chúng ta đã để Người đi ngang qua. Thánh Augustinô nói: “Tôi sợ Chúa khi Người đi qua”, “Tôi sợ rằng Người đi qua và tôi không nhận ra Người”. Và Chúa đi ngang qua, Chúa đến, Chúa gõ cửa. Nhưng nếu đôi tai của bạn đầy những tiếng ồn khác, bạn sẽ không nghe thấy tiếng gọi của Chúa.
Đức Thánh Cha kết thúc bằng lời mời gọi: Anh chị em, hãy chờ đợi: đây là lời cầu nguyện.