THIỆN NGUYỆN VIÊN: TÂM TÌNH VỚI BẠN TRẺ
Hoàn Phạm MSV.
WGPSG (01.9.2021) – Tuổi trẻ là một giai đoạn trong cuộc đời; nhưng trước hết tuổi trẻ là một tình trạng của tâm hồn…
Bạn thân mến! Có lẽ trong hai năm qua, từ ngữ được tìm kiếm nhiều nhất trên google là Covid – nỗi ảm ánh của người trẻ như bạn, nhất là những người thích đi đây đi đó, thích tham gia vào các hoạt động hội đoàn.
Thời gian này, có thể bạn đang ở nhà với cha mẹ và người thân, cũng có thể bạn đang mắc kẹt tại phòng trọ. Có thể bạn đang cảm thấy khó chịu vì không được đến trường, không được đi đây đi đó, không được đến nơi làm việc. Có những bạn háo hức để được làm tân sinh viên sau bao nỗ lực và đợi chờ, có bạn đang hồi hộp để được vào lớp 10 với cảm giác mình lớn hơn, trưởng thành hơn. Cũng có bạn đã chuẩn bị ra trường sau quãng đường đại học với những tấm hình lưu niệm trong bộ đồ cử nhân… Nhưng mọi kế hoạch như thành bong bóng vì Covid, vì giãn cách.
Tôi hiểu và thông cảm cho những cảm xúc rất thật, khó diễn tả và cũng có cơ sở của các bạn vì tôi cũng vừa tốt nghiệp thần học và đang háo hức để được làm lễ ra trường.
Hôm nay trong không gian của màn đêm bệnh viện, tôi muốn tâm sự với các bạn, những người em, người bạn rất thân thương.
Xung quanh tôi lúc này có nhiều thiện nguyện viên nguyên là những sinh viên, những thực tập viên… Các bạn ấy đến từ nhiều trường đại học khác nhau, nhiều vùng miền khác nhau và cũng với nhiều tôn giáo khác nhau. Nhưng họ đều có chung một điểm, đó là mong muốn đóng góp một chút sức lực nhỏ bé của mình, để cộng tác với các bác sĩ và nhân viên tế, cũng như với toàn thể xã hội, mà xoa dịu và giúp đỡ những bệnh nhân đang điều trị Covid.
Giờ đây, có thể bạn đang cảm thấy khó ngủ, dù đang ở trong gia đình – nơi quen thuộc nhất và được yêu thương nhiều nhất, hay ít là ở trong phòng trọ – nơi có thể an toàn hơn trong thời kì dịch bệnh như thế này.
Còn các bạn thiện nguyện ở đây đang ngồi nơi những hành lang. Có bạn may mắn hơn thì tìm được một cái phòng trống trải, có sẵn một tấm carton để ngả lưng chút đỉnh trước khi vào ca trực. Có bạn tìm được chiếc ghế bệnh viện để chợp mắt một chút, như thế là hạnh phúc lắm rồi.
Các bạn ở nhà cũng tâm sự với tôi: nhớ trường nhớ lớp quá đỗi, nhớ những ngày vui với bè bạn và ở trong nhà mãi một chỗ chán quá, không được đi đây đi đó. Tôi biết và rất hiểu nỗi chán chường của các bạn. Nhưng ít nhất các bạn vẫn còn một không gian quen thuộc để đi lại, được ăn những bữa cơm do mẹ hay chính bạn lựa chọn và nấu.
Còn các bạn ở đây, cứ bắt đầu ca trực thì lên xe di chuyển từ chỗ ở đến bệnh viện. Các bạn ấy ăn cơm không đúng giờ, có khi ăn cơm trưa lúc 3:00 chiều, ăn tối vào 10:00 đêm. Ăn cơm cũng phải có vách ngăn để tránh lây nhiễm, vào ca làm việc thì mặc đồ bảo hộ kín mít. Phục vụ xong thì lại ngồi vất vưởng nơi đâu đó để chờ tới giờ lên xe về lại chỗ nghỉ.
Điều tôi cảm thấy rất cảm phục các bạn trẻ nơi đây là, sau ca làm việc, dù công việc khá nhiều, nhưng ra khỏi phòng, sau khi thay quần áo, mọi người lại cười cười, nói nói, rất vui vẻ…
Trong êkíp làm việc của tôi, có một bạn sinh viên đại học Hoa Sen, người Tiền Giang, đã tham gia công việc này ngay từ khi Sài Gòn mới bắt đầu mời gọi tham gia thiện nguyện viên. Bạn còn khuyến khích tôi đừng sợ, bạn bảo: “Không sao đâu chú ạ!” Bạn nói là rất vui vì được cộng tác một chút với xã hội và mọi người.
Khi bắt chuyện với các bạn sinh viên, hay các điều dưỡng viên trẻ tuổi, tôi thấy thật đúng lời của Đức Thánh Cha Phanxicô: “Tuổi trẻ là một giai đoạn trong cuộc đời; nhưng trước hết, tuổi trẻ là một tình trạng của tâm hồn”[1].
Tôi cũng biết nhiều người trẻ Công giáo trong các giáo xứ hay các khu phố đang cộng tác vào chuyến thiện nguyện này, hay những việc thiện nguyện khác như đi hỗ trợ lương thực, thực phẩm, hỗ trợ cấp phát thuốc…
Có nhiều bạn trẻ cũng tâm sự: mong được vào chăm sóc những bệnh nhân nơi các bệnh viện. Nghe những tâm sự như thế, tôi thấy tâm hồn các bạn đẹp quá!
Các bạn ạ! Ước mơ luôn đẹp, nhưng sống giây phút hiện tại với hoàn cảnh hiện tại lại càng đẹp hơn và đòi hỏi sự can đảm của các bạn nhiều hơn. Vùng đất nào cũng cho các bạn cơ hội để yêu thương, cho các bạn gieo trồng hạt giống. Sự vĩ đại không ở việc các bạn làm nhưng ở tình yêu và tâm huyết các bạn đặt vào trong đó, trong từng khoảnh khắc của cuộc sống, nơi những con người các bạn gặp gỡ và ở cạnh bên. Một Têrêsa Hài Đồng Giêsu cũng chỉ sống trong ước mơ với những việc rất nhỏ nhặt hằng ngày trong bốn bức tường tu viện đã trở thành một Tiến sĩ Hội thánh. Như tâm niệm của Mẹ Têrêsa Calcutta “Trong cuộc đời này, chúng ta không thể làm những điều vĩ đại. Chúng ta chỉ có thể làm những điều bé nhỏ với tình yêu vĩ đại mà thôi”[2]. Hơn thế nữa, khi đặt tình yêu vào công việc, “chúng ta sẽ yêu quý những gì được tạo ra từ công việc ấy. Ta sẽ cảm thấy sảng khoái, tràn đầy năng lượng thay vì cảm giác buồn chán, tẻ nhạt, mệt mỏi thường gặp”[3].
Chắc chắn những thiện nguyện viên ở đây, cũng như tôi, có lúc mệt mỏi, có lúc ước mong có được bữa cơm với gia đình, với cộng đoàn hay ít là với những người bạn trong một không gian thoải mái là nhà của mình. Những lúc đó, tôi lại nhớ đến lời của Đức Thánh Cha Phanxicô: “Chúng ta có thể thôi phàn nàn và hướng về phía trước cùng với Đức Kitô”[4].
Một bạn sinh viên còn nói với tôi rằng, lúc đầu đi thế này cũng sợ, cũng lo lắng. Nhưng khi vào phía trong rồi, mới cảm nhận được hạnh phúc mà mình đang có – ít là mình còn mạnh khỏe, còn đi lại được và còn được hít thở không khí của bầu trời. Bạn nói với tôi rằng, bạn nhớ đến lời của nhà văn Helen: “Tôi đã khóc khi không có giày để đi, cho đến khi thấy một người không có chân để đi giày!”
Kể những câu chuyện này với bạn, tôi mong chính trong thời gian giãn cách, bạn sẽ chọn lựa một năng lượng sống tích cực và lan tỏa đến với tất cả mọi người.
Một bạn trẻ trong đoàn của tôi, vừa đi phục vụ thiện nguyện, vừa tranh thủ tìm hiểu thêm về Đông y. Bạn cho biết là, muốn tìm hiểu thêm để có thể hữu ích hơn trong việc giúp đỡ bệnh nhân.
Tôi cũng biết nhiều bạn tân sinh viên đã đăng kí những khóa học Tiếng Anh online để chuẩn bị cho hành trang sắp tới. Có những bạn bắt đầu vào lớp 10 tham gia viết bài gửi cho Alpha Book để nói lên nỗi lòng mình, trồng thêm những dãy hoa trước nhà, tập làm những món ăn cho gia đình.
Có bạn thì tìm cách để giúp gia đình, làng xóm, nhất là những người già biết cách tăng đề kháng cho cơ thể, phụ giúp những việc có thể cho những người xung quanh.
Có bạn lại tìm cách đọc thêm nhiều quyển sách để có thể chia sẻ với các bạn thiếu nhi trong giáo xứ. Bạn kể cho tôi như đang reo vui trong ánh mắt khi đọc được những dòng này: “Thay vì than thở vì bóng tối, hãy tự nhen lên ánh sáng và tiến bước. Đừng bao giờ phó mặc hạnh phúc của mình cho kẻ khác mà hãy tự mình hành động một cách tích cực”[5].
Câu trích dẫn của bạn trẻ này làm tôi quay về với bài Tin Mừng hôm nay. Chúa Giêsu cũng đang mời gọi bạn và tôi “Hãy đứng dậy và cùng Thầy tiếp tục ra khơi thả lưới”. Dù có thể bạn đã giặt lưới sau khi đi về nơi an toàn là gia đình. Có thể bạn bàng quan với mọi người xung quanh vì sợ hãi và lo lắng cho bản thân vì Corona. Nhưng Đức Thánh Cha Phanxicô đang mời gọi bạn:
“Các bạn hỡi, đừng đợi đến ngày mai mới đóng góp năng lực, sự gan dạ và sự sáng tạo của các con cho việc biến đổi thế giới này. Tuổi trẻ của các con không phải là một ‘thời gian chuyển tiếp’. Các con là hiện tại của Thiên Chúa, Ngài muốn các con trổ sinh hoa trái. Vì chính khi ‘cho đi là lãnh nhận’ và cách hay nhất để chuẩn bị cho một tương lai tốt đẹp là sống tốt hiện tại với tinh thần dâng hiến và quảng đại”[6].
Hãy đứng dậy và bước đi bạn nhé. Không phải là bước đi về mặt địa lý, nhưng là ra khỏi chính ốc đảo của mình, ra khỏi những sự sợ hãi, co cụm, ra khỏi sự ươn lười. Bước đi và sống trọn niềm vui đích thực của yêu thương.
Cách sử dụng thời gian của bạn trong hiện tại chính là cách bạn sử dụng cuộc đời mình. Khi nhận ra bạn có thể lấp đầy khoảng thời gian chờ đợi bằng trái tim mình, cái hiện tại mà bạn đang sống sẽ có sự sung túc đầy đủ mà từ trước tới nay chưa từng có.
Chính trong lúc giãn cách, các bạn thử cảm nghiệm bằng con tim, sống những khoảnh khắc bên gia đình, với tình làng nghĩa xóm, cảm thấu tình mẹ cha, tình anh chị em cũng như với những cụ ông cụ bà, mà ngay lúc này những thiện nguyện viên đang ao ước.
Và lúc lắng nghe cũng như chiêm nghiệm cuộc sống bằng con tim trong sự chậm rãi, các bạn sẽ khám phá ra những nét đẹp rất bình dị mà bấy lâu có thể vì quá vội vàng các bạn chưa bao giờ nhận ra:
“Có một vẻ đẹp kỳ diệu của một gia đình nhỏ hòa hợp quây quần bên mâm cơm gia đình dù rất đạm bạc nhưng biết chia sẻ quảng đại cho nhau.
Có vẻ đẹp nơi một người vợ, dẫu hơi nhếch nhác và hình hài đã in dấu thời gian, nhưng vẫn tận tụy chăm sóc người chồng ốm đau, mặc cho đã tuổi cao sức yếu.
Dẫu mùa Xuân của thời “lưu luyến ấy” đã qua đi, vẫn có một vẻ đẹp của các cặp đôi trung thành yêu thương nhau đi qua mùa Thu của cuộc đời và vẻ đẹp của các cụ ông cụ bà vẫn nắm tay sánh bước bên nhau đến cuối cuộc đời.
Có một vẻ đẹp, vượt trên cái đẹp ngoại hình và thời trang, nơi những người nam và người nữ theo đuổi ơn gọi của mình với tình yêu, để phục vụ quên mình vì cộng đồng và đất nước, nơi những người làm việc quảng đại để xây dựng một gia đình hạnh phúc, nỗ lực làm việc chăm chỉ trong âm thầm vô vị lợi để tái thiết một xã hội hoà hợp tiến bộ.
Khám phá, bộc lộ và biểu dương những vẻ đẹp này, vốn là những phản chiếu sống động vẻ đẹp của Đức Kitô trên thập giá, là ta đã đặt nền tảng cho sự liên đới xã hội đích thật và cho nền văn hoá gặp gỡ”[7].
Khám phá ra vẻ đẹp nơi cuộc sống đời thường, ban sẽ thấy hạnh phúc hơn, bạn sẽ không quá căng thắng với sự giãn cách, tự giam hãm mình trong bốn bức tường của căn phòng trống trải vì bạn biết có một Đấng luôn yêu bạn, Ngài trẻ trung và cái gì Ngài chạm vào sẽ trở nên tươi mới. Bạn sẽ tìm được hạnh phúc và niềm vui nơi Ngài.
Hạnh phúc, niềm vui đích thực của bạn là ở tâm hồn, đó là niềm vui không gì cướp mất của các bạn được. Niềm vui đó có được khi các bạn biết sống kinh nghiệm trong tương quan tình bạn với Đức Kitô, Người luôn nói với các bạn “Tôi yêu bạn” và thực sự là thế. Trong Đức Kitô, bạn sẽ sống đích thực, một sức sống đầy năng lượng và sáng tạo.
Không gian mạng cho các bạn thỏa sức sáng tạo, để các bạn có thể tạo ra những kênh hữu ích cho mọi người như làm sao để sống khỏe hơn, truyền năng lượng tích cực đến cho mọi người, giúp những người cao tuổi hiểu thêm về covid và cách ngăn ngừa.
Trau dồi kĩ năng và kiến thức, cũng như mở ra những trang web giúp việc học cho các bạn trẻ khác, thay vì đi tìm những thông tin hot mà không ăn nhập với cuộc đời của bạn, tương lai của bạn.
Có khi các bạn lạc lõng chính trong ngôi nhà của các bạn vì các bạn quá quan tâm đến những người chẳng mấy liên quan với cuộc đời các bạn như các ngôi sao bóng đá, các người hoạt động showbiz nhưng lại quên đi cha mẹ và gia đình, ông bà, làng xóm, những người là quá khứ, hiện tại và cũng là tương lai của cuộc đời bạn.
Hơn thế nữa, bạn là người có đức tin, là người luôn mang trong mình sứ mạng rao giảng niềm hi vọng Kitô giáo cho toàn thế giới. Năm học mới này có lẽ sẽ là một màu xám với người không có đức tin, nhưng đó là cơ hội cho bạn và tôi làm sáng lên chứng nhân của niềm vui Tin Mừng, “chính những chứng tá của các bạn sẽ có thể chạm đến trái tim của những người thân cận và mọi người”.
Đây cũng là dịp cho các bạn đi vào một tương quan tốt đẹp và đích thực hơn với Thiên Chúa. Các bạn trưởng thành hơn trong đời sống đức tin. Các bạn có môi trường để lan tỏa đức tin đến mọi người, xây dựng những kênh thông truyền sứ điệp Lời Chúa và trên hết các bạn trở thành con người cầu nguyện chứ không phải là người của trào lưu, của lễ nghi và đám đông như Mẹ Têrêsa gợi nhắc: “Con đừng chỉ là người xướng lên những lời cầu nguyện. Hãy thực sự trở thành người nguyện cầu những điều tốt đẹp”.
Hoàn Phạm MSV. – Hội Thừa Sai Việt Nam (TGPSG)
Nguồn: tgpsaigon.net
[1] Tông huấn ‘Đức Kitô đang sống’, # 34.
[2] Trích lại trong quyển ‘Đời bạn không sống, ai sống dùm bạn’.
[3] ‘The Carpenter – Người Thợ Mộc Lạ Lùng: Sức Mạnh Của Sự Thông Thái’.
[4] Tông huấn ‘Đức Kitô đang sống’, # 11.
[5] Đời bạn, bạn không sống thì ai sống dùm.
[6] Tông huấn ‘Đức Kitô đang sống’ # 178.
[7] Tông huấn ‘Đức Kitô đang sống’, # 183.