THƯ GỬI CHỊ NƠI TUYẾN ĐẦU
Em A.N, Rndm
WGPSG (15.8.2021) – “Chúng ta được tuyển chọn để đi đến tận cùng của thế giới…”
Gió chiều buồn bã, nắng úa phai dần, khó khăn lắm mới tìm được một chút giọt nắng còn sót lại trước mảnh sân nhà. Chính khi dõi theo chút ánh sáng hiếm khan còn lại đó, em lại nhớ đến một ánh sáng đang tỏa hết mình nơi tuyến đầu chống dịch, nơi có những cuộc giao tranh ác liệt và đau đớn với tử thần. Em đang nhớ đến ánh sáng của các chị, những tu sĩ thiện nguyện đến từ nhiều hội dòng khác nhau, nhưng đều là những người bạn cùng nhau đi tìm Chúa trong ơn gọi thánh hiến.
Chị mến, dẫu rằng về khoảng cách địa lý, chị em mình xa nhau hàng trăm km, nhưng chính trong cầu nguyện, trong sự hiệp thông với Thiên Chúa Ba Ngôi, trong mối dây linh đạo của gia đình tu sĩ, em lại thấy mình gần nhau hơn bao giờ hết. Dẫu không được tận mắt chứng kiến những gì chị đã và đang làm nơi các bệnh viện dã chiến, nhưng em tin một sức sống mãnh liệt trong chị đang tuôn tràn. Nó tạo nên một vùng từ trường yêu thương, an lành, bao phủ bầu không khí nơi chị đang phục vụ.
Em cảm thấy chị thật có phúc vì được gặp Chúa Giêsu cách cụ thể và sống động nơi các bệnh nhân chị đang chăm sóc. Chị thật có phúc vì chị được ngắm nhìn Chúa Giêsu trong vườn Dầu năm xưa, nay được hiện thực hóa nơi vườn Dầu của mỗi bệnh nhân. Có lẽ chị cũng được nhìn thấy những khuôn mặt nhợt nhạt sắc tím, những ánh mắt cầu cứu tuyệt vọng, những thân hình gầy còm héo hắt, những nỗi cô đơn đến lạ của các bệnh nhân vì không có người thân nào bên cạnh họ đêm nay dẫu chỉ một giờ. Chị cũng thật có phúc vì là người được thức với các bệnh nhân hằng đêm không chỉ một giờ mà là nhiều giờ trong vườn Dầu của họ. Và có lẽ chị cũng được nhìn thấy cả những giọt mồ hôi đẫm ướt khuôn mặt của các y bác sĩ như những giọt mồ hôi của Chúa Giêsu trong vườn Dầu năm xưa ấy.
Chị mến, em tin rằng chính tình yêu, niềm an bình của Chúa Giêsu đã cho chị thêm năng lượng để vượt qua mọi ranh giới của lo âu, sợ hãi. Em tin chị cũng đang là hạt muối tan chảy mãnh liệt ướp đậm những tâm hồn đang nhạt vị do cô đơn, đau đớn. Em tin chị cũng đang là ngọn nến cháy hết mình để chiếu soi vào ngõ ngách những tâm hồn đang bị bóng tối của sợ hãi, lo âu bao phủ. Em tin chị cũng đang tỏa hết sức nguồn sức nóng để sưởi ấm nhưng tâm hồn đang đóng băng vì lạnh lẽo do thiếu vắng bóng dáng của người thân.
Chị! Chiều đã tắt lịm, chị em mình cùng gặp nhau trong lời kinh đêm nay nhé!
“Con đi tìm bình an ở nơi đâu, con đi tìm bình an giữa đêm thâu trong tiếng kinh nguyện cầu đèn khuya sáng hắt hiu, một mình con với Chúa.” Lời bài hát “Con đi tìm bình an” đã phần nào cho chị em mình tìm gặp nhau nơi một điểm hẹn duy nhất là chính Thiên Chúa Ba Ngôi, đúng không chị? Nguyện cầu Thiên Chúa – là nơi trú ẩn của chị em mình – sẽ che chở chị trong mọi giây phút của ngày sống. Nguyện mong sự hiện diện của chị mãi mãi là dấu chứng về sự hiện diện của Chúa Giêsu với những người mà chị đang phục vụ.
Chị! Em mượn lời Mẹ Sáng Lập Dòng Đức Bà Truyền Giáo để tâm tình với chị trước khi dừng bút: “Ơn gọi của chúng ta thật tốt đẹp biết bao! Chúng ta được tuyển chọn để đi đến tận cùng của thế giới, dẫn đàng chỉ lối cho người khác sống trọn lành. Chúng ta hãy nâng cao lá cờ của chúng ta làm bằng gương sáng kiên trì về các nhân đức, chúng ta làm nên những linh hồn được tuyển chọn”, chị nhé!
Em A.N, Rndm (Dòng Đức Bà Truyền Giáo)
Nguồn: tgpsaigon.net