TỪ NAY KHÔNG ĂN THỊT NỮA
Thời Đường Hiến Tông, công bộ thượng thư là Quy Đăng, bủn xỉn đến nổi ngay cả người nhà cũng không được phép ăn nhiều một chút.
Một lần nọ, đã nấu chín một đùi dê, sau khi tự mình ăn hết chút ít thì làm một dấu hiệu trên món thịt, khi ông ta đi công việc trở về thì thấy dấu hiệu đã mất, té ra là bà vợ đã cắt ra ăn thử một chút ít.
Quy Đăng giận dữ cho rằng thiệt hại nghiêm trọng, trong bụng nghĩ:
– “Từ nay trở đi ta không ăn thịt nữa, thì mày cũng không thể ăn cắp”.
Bèn phát thệ từ này về sau không ăn thịt nữa.
Suy tư 89:
Vì mất một miếng thịt mà thề từ nay về sau không ăn thịt nữa thì quả là giận quá mất khôn…
Nếu vì ăn thịt mà trở thành hưởng thụ tốn kém thì cũng nên thề hứa, nhưng vì mất một miếng thịt mà thề là không ăn nữa thì là người keo kiệt bủn xỉn…
Có người vì giận con chó nhà hàng xóm cứ sủa lên khi mình qua nhà họ chơi mà thề là sẽ không bao giờ đến nhà hàng xóm nữa, họ coi con chó giống như con người nên biết thù vặt; có người vì giận mấy ông trùm biện chỉ chỏ la lốii um tùm trong nhà thờ với mấy thanh niên và con nít, thế là thề từ nay không đến nhà thờ nữa, họ theo đạo không phải vì tin vào Thiên Chúa nhưng theo đạo vì mấy ông trùm ông biện họ; lại có người nặng nề hơn chỉ lên tượng đài Đức Mẹ mà thề là từ nay không thèm nghe ông cha sở giảng, vì ông cha đem chuyện buôn bán làm ăn của gia đình ông phê bình chỉ trích trên toà giảng, thế là bỏ đạo luôn…
Tất cả các loại thề hứa trên đây không được Chúa Thánh Thần soi sáng, nhưng do sự kiêu ngạo mà ra.
Người có Chúa Thánh Thần soi sáng là khi họ thấy người ta sống trong tội lỗi thì họ quyết tâm sống thánh thiện; khi thấy bạn bè sống trong ăn chơi truỵ lạc thì họ quyết tâm sống lành mạnh; khi thấy cha sở dùng toà giảng để phê bình đời tư của người này người nọ, thì họ cầu nguyện cho ngài và tìm cách góp ý thân tình với ngài…
Đừng vì mất miếng thịt mà thề là không ăn thịt nữa, nhưng khi có thịt thì mời mọi người cùng ăn cho vui, đó là tinh thần truyền giáo và bác ái của người Ki-tô hữu vậy.
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.