Chúa mến yêu!
Vừa tỉnh giấc sau giấc ngủ ngắn, bàn tay con với chiếc điện thoại lướt màn hình để tìm đọc tin tức. Con muốn biết tình hình dịch bệnh hôm nay sao rồi! Nhưng một vài hình ảnh kia bỗng khiến con khựng lại và rồi mọi thứ bỗng nhòa đi trước mắt con…Những người đang đổ tràn ra đường với mọi thứ lỉnh kỉnh chất chồng sau xe… Họ đi đâu thế nhỉ?
- Hồi hương!
Có lẽ lâu lắm rồi hai từ này mới lại trở nên sống động như thế, đặc biệt sau khi nới lỏng giãn cách xã hội vì dịch bệnh. Hình như thường khi nói tới hồi hương thường gợi cho người ta cảm giác rất xa xôi, mang sắc màu của quá khứ… phải không Người!
Vì trước khi có có sự kiện hồi hương thì hẳn đã phải có những chuyến di dân!
Từ trong Cựu ước, dân Người cũng đã từng di dân qua vùng đất Ai Cập…; Đất nước con đã từng có cuộc di dân rất lớn trong những sau năm 1975 người dân tìm cách vượt biên, vượt biển băng qua các nước phát triển ở Châu Âu…; và những cuộc di dân ào ạt tràn từ miền Bắc vào miền Nam…Và gia đình con cũng từng trải qua những tháng ngày gọi là di dân ấy, cũng từng hiểu cái cuộc sống bấp bênh, chênh vênh, đổi thay liên tục…
Nhưng tất cả những cuộc di dân ấy nhắm đến mục đích gì? Tại sao phải rời hay muốn bỏ nơi gọi là quê hương ấy để đi đến những vùng đất khác? Tại sao phải bỏ chốn quen thuộc để đến với những vùng đất xa lạ? Tại sao phải lên đường, phải ra đi…?
Có lẽ không khó để trả lời cho những câu hỏi ấy, Người à!
Phần lớn là vì kế sinh nhai!
Đã có những cuộc di cư không bao giờ có chuyến hồi hương, khi cuộc sống an bình, ổn định…Và khi hồi hương thì cũng có bao hoàn cảnh, lý do khác nhau…Nhưng dù là gì thì đều là đi tìm hạnh phúc, bình yên, an toàn… cho cuộc sống!
Con nhìn đoàn người hồi hương: có người đi bộ, có người đi xe đạp và phần lớn di chuyển bằng xe Hon-đa. Những phương tiện giản đơn, nghèo khó…và chắc chắn sẽ đầy những khó khăn, vất vả và nguy hiểm trên quãng đường mấy trăm cây số hay dài gần 2000 cây số để trở về nơi gọi là quê hương – là nhà – nơi có chùm khế ngọt, có gốc đa già, có lũy tre xanh, có dòng sông hiền hòa, có nhiều màu xanh của núi rừng và những cánh đồng lúa bát ngát…nơi được gọi là Đất Mẹ!
Những phương tiện ấy thường chỉ có những người thích thảm hiếm, những vận động viên trong những cuộc thi thử sức… mới thực hiện những chuyến đi dài và mạo hiểm như thế. Và họ luôn được mọi người thán phục, ngưỡng mộ trước sự mạo hiểm, can đảm và sự khỏe mạnh của họ. Vậy mà giờ đây mọi người: khỏe yếu, già trẻ, giàu nghèo …đều như đang trở thành những người hùng trước mắt con! Ngưỡng mộ, thán phục họ thôi có lẽ cũng vẫn chưa đủ, có cái gì đó khiến trái tim con rất thổn thức, nó khiến khóe mắt con cứ nhạt nhòa…!
Thương lắm hình ảnh những gia đình nhỏ mẹ bồng, bố địu con; những người anh em thay nhau chở; những người bạn đồng lao cộng khổ… Thương lắm hình ảnh khi đêm đến trải những tấm bạt nhỏ, áo mưa hay mảnh chiếu con làm nơi cả gia đình đặt lưng nằm nghỉ mệt sau ngày dài và dưỡng sức cho đoạn đường phía trước…Thương lắm hình ảnh những em nhỏ phải cùng bôn ba, phải hòa chung cảm nhận của sự vất vả với ba mẹ và với dòng người xa lạ nhưng đang trở nên những người thân cận lúc này – những người đang có chung một ý hướng, một con đường, một ước mong…!!!
… Thương lắm và thương quá, phải không Người!
Và con cảm thấy tim mình nhói đau! Con làm được gì cho họ không Người nhỉ? Khi dịch bệnh bùng phát, con đã ước ao được hiện diện giữa tâm dịch để cộng tác với các y, bác sĩ…trong việc điều trị bệnh nhân! Và Người đã “chiều” con – đã để con được đến giúp Người một tay trong 2 tháng nơi Bệnh viện Hồi sức Covid ấy… Nhưng giờ nhìn khung cảnh này con không biết mình ao ước chi đây! Con muốn hiện diện trên những chặng đường dài với họ sao? Con sẽ đi bằng cách nào, đi được với bao nhiêu người và trong bao lâu ?
Con biết mình không thể hiện diện và chia sẻ với họ như trong tâm dịch được. Con thấy mình bé nhỏ, nghèo nàn và bất lực quá! Con không thể và không biết phải làm gì cho họ cả!
Nhưng con cũng chợt nhận ra con đang ngốc kìa!
Con không nhớ sao?
Con tưởng Người chỉ ở giữa tâm dịch thôi à? Người không hiện diện trên chặng đường hồi hương của mọi và mỗi người sao?
Con quên Người luôn thành tín trong điều Người hứa. Người đã luôn hứa “ở cùng chúng con cho đến tận thế”; con quên Người luôn chan chứa yêu thương trong việc Người làm sao? “Như mẹ hiền an ủi con thơ, Ta sẽ an ủi các con như vậy…nâng niu trên đầu gối, bồng ẵm bên hông…”. Hãy tin để con được thấy, được nghe, được cảm…Người mãi thành tín và tràn yêu thương!
Người à,
Hẳn là tâm trạng mọi người khi hồi hương có đó sự thất vọng, mỏi mệt… như 2 môn đệ trên đường về Emmau. Có thể nói đó là một sự thất bại khi muốn ra đi để đổi đời nhưng giờ lại phải trở về trở về với hai bàn tay trắng…
Con cầu mong mọi người sẽ cảm nhận được sự hiện diện – đồng hành của Người – Đấng Phục Sinh: con mong họ sẽ gặp được Người nơi những người cùng đi trên đường hay những trạm dừng chân để cảm thấy mình không cô độc trên hành trình trở về ấy. Và rồi đôi mắt con bắt gặp được những “thiên thần bản mệnh” trên các chặng đường ấy, đặc biệt nơi mảnh đất Đà Nẵng và Quảng Bình: những tiệm cơm không đồng, tiệm sửa xe, những gói quà dành đợi sẵn trên các nẻo đường…Và những chuyến xe không đồng cũng xuất hiện ngày càng nhiều!
Cảm ơn Người thật nhiều! Tình Người hiện diện trong tình người đó!
Con mong trong những khoảng lặng của cuộc hành trình dài ấy họ ngắm được thiên nhiên tươi đẹp trên con đường họ đi qua, để tiếp cho họ nghị lực sống như hoa cỏ ấy nay còn mai mất nhưng vẫn sống trọn vẹn với sắc hương của mình dành cho cuộc đời, dù ai biết đến hay không…Con mong khi mà đêm buông xuống “màn trời chiếu đất” nhưng vẫn cảm nhận được sự nâng đỡ của Mẹ Đất và sự bao bọc của Ông Trời…
Con mong trong khoảnh khắc thiêng liêng nào đó trên chuyến hành trình họ sẽ cảm nhận được cái may mắn và hạnh phúc vì còn sống và còn nơi để trở về…
Con mong họ cảm nhận được sự bình yên, hạnh phúc và đầy đủ nơi quê nhà với cuộc sống giản đơn, bình dị và khó nghèo nhưng đổi lại sẽ là nơi giàu tình làng nghĩa xóm; nơi được thở bầu không khí trong lành, có thiên nhiên là người bạn tốt cho sức khỏe thể xác và tinh thần; đặc biệt là nơi cho các trẻ thơ có không gian để vui chơi, vẫy vùng, khám phá thế giới tự nhiên và tình người…!!!
….
Con đồng hành cùng họ trong lời kinh nguyện mỗi sáng, mỗi chiều, mỗi tối và trong mỗi khoảnh khắc con nhớ đến của ngày sống!
Cầu mong sự hiện diện Phục sinh của Người xưa đã làm cho hai môn đệ của Người được hồi sinh cũng lặp lại điều ấy cho đoàn dân đang hồi hương kia. Xin đừng để những gian nan, vất vả; những thất bại, mất mát… che khuất tầm nhìn và làm nhàu nát cảm thức của chúng con!
Và xin Người đón nhận, ôm ấp những tấm thân tan nát vì tai nạn trên hành trình hồi hương ấy…!
….
Và sau hết, con mong mọi người sẽ nhận ra trong cuộc đời này, mình có nhiều nơi để đến nhưng chỉ có một chốn để đi về; từ đó sẽ nhớ đến một cuộc Hồi Hương lớn nhất của cuộc đời – khi rời bỏ trần gian xinh đẹp này… Con mong chúng con sẽ luôn hồi hương với niềm hi vọng tươi sáng trong cuộc đời và với niềm vui ấm áp trong tâm hồn, vì biết rằng Quê Hương ấy là vòng tay dang rộng và nụ cười rạng rỡ niềm vui vĩnh cửu Người dành luôn đón đợi chúng con!
Xin trái tim ấm áp của Người tiếp tục ôm lấy thế giới của chúng con trong cơn đại dịch để tất cả được chữa lành và thánh hóa!
Huệ An
(Dòng Đaminh Gò Vấp)