Khiêm Hạ Để Thấy Trời Cao

MỤC SUY NIỆM

Khiêm Hạ Để Thấy Trời Cao

Chỗ ngồi là một quan tâm đối với nhiều người hôm nay. Chỗ ngồi chưa quan trọng bằng việc đã nhận ra mình là ai và ngồi chỗ đó làm gì? Câu hỏi đó cần được trả lời: Khiêm hạ để thấy trời cao.


Khiêm hạ là một thái độ nhận ra được chính mình. Mình chẳng là gì, nếu Chúa chẳng ban cho. Mình chẳng làm được chi, nếu Chúa không thực hiện cho. Mình có thâu hoạch được gì, công của mình thì ít, được nhiều người góp sức và phần nhiều vẫn thuộc về Thiên Chúa. Như Mẹ Maria nhận ra điều ấy trong cuộc sống: “Chúa đã làm cho tôi những sự trọng đại” (Lc 1, 48)

Khiêm hạ để thấy mình dễ vỡ, chẳng ra sao, nếu Chúa không đưa tay gìn giữ: “Ví như Chúa chẳng xây nhà, thợ nề vất vả cũng là uổng công. Thành kia mà Chúa không phòng giữ, uổng công người trấn thủ canh đêm.” (Tv 127,1).

Khiêm tốn để nhận ra mình có giỏi cũng chưa phải là giỏi nhất và cũng không phải là giỏi mọi mặt. Con người vốn có nhiều giỏi nhất nên cũng cần có nhiều bàn tay góp sức, nhiều người chung chí hướng. Người khiêm tốn ở chỗ cao bao giờ cũng biết cám ơn những người đã cộng tác. Thánh Phaolô khuyên bảo: “Đừng làm điều gì vì lòng ích kỷ, hoặc vì hư vinh, nhưng hãy khiêm nhường, xem người khác đáng tôn trọng hơn mình. Mỗi người trong anh em đừng chỉ quan tâm đến lợi ích riêng của mình, nhưng phải quan tâm đến lợi ích của người khác nữa” (Pl 2, 3- 4)

Khiêm tốn để thấy trời cao

Trong tâm tình tạ ơn của Chúa Giêsu với Chúa Cha, Chúa Giêsu thưa: “Lạy Cha là Chúa Tể trời đất, con xin ngợi khen Cha, vì Cha đã giấu không cho bậc khôn ngoan thông thái biết những điều này, nhưng lại mặc khải cho những người bé mọn.” (Mt 11, 25). Khi vua Đavit dâng lên lời Thánh Vịnh 8, chắc hẳn vua Đavit đang ngước mắt ngắm tầng trời cao thẳm, với một tâm hồn bình an, dù trải qua nhiều sóng gió. Sự tĩnh lặng của cõi lòng và của thinh không làm say đắm lòng người, vua Đavit cất tiếng ca tụng: “Ngắm tầng trời tay Chúa sáng tạo, muôn trăng sao Chúa đã an bài, thì con người là chi, mà Chúa cần nhớ đến, phàm nhân là gì, mà Chúa phải bận tâm? (Tv 8, 4 – 5).

Trong lúc nhìn mình chẳng là gì, vua Đavit lại thấy con người lại quá quan trọng với Chúa. Có là chi mà muôn vật được Chúa tín nhiệm trao cho quyền coi sóc vũ trụ Chúa dựng nên. Có là chi mà Chúa bận tâm xuống thế làm người. Ngẫm xem bao điều khi con người nhận ra bé nhỏ mà Chúa đã ban cho bao la hồng ân.

Đặc biệt Đức Maria cũng đã chiêm niệm Lời Chúa trong lịch sử của dân tộc và cuộc đời cá nhân để nhận ra: “Phận nữ tỳ hèn mọn, Người đoái thương nhìn tới” trong một chiều kích: “linh hồn tôi ngợi khen Thiên Chúa, thần trí tôi vui mừng trong Đấng cứu độ tôi” (Lc 1, 46, 48).

Con người khiêm hạ nhìn ra bao điều hay, nhiều điều tốt đẹp và đặc biệt khám phá ra cả: “Trời xanh tường thuật vinh quang Thiên Chúa, không trung loan báo việc tay Người làm” (Tv 19, 2).

Linh mục Giuse Hoàng Kim Toan
Nguồn: Giáo phận Ban Mê Thuột