KHOẢNG LẶNG GIỮA ĐÊM KHUYA

  Nhờ cơn mưa chiều nay mà khí trời Sài Gòn lúc này dịu mát hơn mọi ngày…thế sao nó vẫn không chợp mắt được!

  Nó đi vòng vòng dưới sân, màn đêm buông lặng lẽ trong không gian yên tĩnh của Tu viện.Tâm hồn nó trĩu nặng bởi một nỗi nhớ thương. Nhớ hình ảnh đứa em cùng nó chung sống bao năm tháng đã nói lời chào tạm biệt, để chuyển hướng bước vào con đường khác mà “em” cho là đúng, phù hợp hơn so với con đường mình đang đi.

  Chẳng hiểu vì sao nó không quên được bóng dáng em, nó muốn ngủ một giấc thật sâu để quên đi quá khứ, quên đi những thân thương và cả những khó nhọc vất vả,một thời cùng nhau sống trong cộng đoàn lý tưởng, cùng nhau đi trên con đường tận hiến thật đẹp, tràn ngập mơ ước và hy vọng mang lại hạnh phúc cho những đứa trẻ mồ côi, những trẻ em nghèo thất học trong sứ vụ Tông Đồ.

  Bước chân nó nặng nề, chậm chạp đi vào nhà nguyện.

  Cúi chào Chúa, tìm góc cuối quen thuộc rồi lặng lẽ quỳ gối. Lúc này chỉ mình nó với Chúa trong chút ánh sáng khiêm tốn của đèn chầu.Tượng Thánh Gía trên cao – Chúa Giê-su gục đầu lặng lẽ đợi chờ với ánh mắt xót xa…Chúa Thánh Thể trong nhà tạm cứ mãi ở đó đơn côi lạnh lẽo; nó cất lời nguyện cầu “ Lạy Cha chúng con ở trên trời…”, nhưng lời kinh cứ đứt từng đoạn,đọc hoài không xong.

  Nhưng rồi, Nó cũng trãi được lòng ra với Chúa,

  …Câu hỏi tại sao người em thân thương lại dừng bước không đi con đường tận hiến mà rẽ sang lối khác lại vang vọng trong tâm trí.

  Nhớ về em, nhớ những kỷ niệm đã từng có về nhau. Nhiều năm sống chung với nhau,một quãng thời gian khá dài cho hành trình ơn gọi. Hơn hai mươi năm, chừng ấy thời gian cũng đủ để bện chặt nghĩa tình chị em. Sống với nhau, cùng nhau chung xây đời sống cá nhân và cộng đoàn. Cùng nhau chung chia những vui buồn sướng khổ từ những tháng ngày tập tu. Rồi có những ngày cùng nhau tạo nên những “sân chơi vui nhộn” cho giới trẻ trong sứ vụ mục vụ. Có những ngày cùng nhau “động não” để tìm ra những phương cách tốt nhất giúp cho những đứa trẻ mồ côi thăng tiến trong đời sống nhân bản; cách nào giúp chúng cảm nhận được tình thương của từng thành viên trong cô nhi viện. Cùng nhau trăn trở, nguyện cầu xin ơn soi sáng để biết phải làm thế nào để giúp trẻ em nghèo được có cơ hội đến trường, được hưởng nền giáo dục tốt đẹp như bao đứa trẻ sống ở những đất nước văn minh…trong ý hướng thăng tiến và ưu tiên cho giới trẻ và giới nữ. Bao ước mơ thật đẹp được quảng diễn cho lý tưởng cao đẹp trong sứ vụ của người tu sĩ. Em là người thông minh, vui vẻ, nhiệt huyết, sáng tạo, khéo tay hay làm…Em không trễ nãi, bỏ bê đời sống thiêng liêng…Em là mẫu người làm mục vụ giáo xứ rất hợp – giới trẻ yêu thích,phụ huynh quý trọng…Thế nhưng, tất cả những điều đó không thể giữ em trong sự dấn thân cho sứ mạng cao cả của người nữ tu Mến Thánh Gia. Để rồi em tìm kiếm thánh ý Chúa trong một con đường khác.

  Ước mơ vẫn còn là mơ ước, hành trình sống cho lý tưởng tận hiến đã bắt đầu, mẫu áo vừa được đưa vào thiết kế mà người may đã vội lên đường rẽ sang lối khác để lại trên mặt vải những vết vẽ mờ nhạt đứt quãng…lời kinh, khúc hát, tiếng cười trong cộng đoàn chẳng còn vang vọng giọng em. Nhìn sang chổ ngồi, chẳng còn bóng dáng thân quen… Nó giật mình nhận ra, nhiều khi ở gần bên mà mình chẳng để ý, chẳng trân quý đến lúc rời xa ta mới tiếc nhớ.Có níu giữ thì cũng đã quá muộn màng. Nó dằn vặt với chính bản thân, phải chăng,mình đã sống vô tâm, quá dững dưng để chẳng có thể hiểu thấu được nỗi lòng của em? Phải chăng nó đã chẳng đủ tinh tế, đủ nhạy bén để nhận ra nỗi lòng để em chia sẻ, để động viên hay ít là cái nắm tay của sự quan tâm, giúp đỡ ? Tất cả giờ đây chỉ còn lại là lời hối tiếc muộn màng trong đêm thâu...bàn tay của nó có đủ to, đủ lớn để nắm tay em? Và..

 Nó hiểu thêm rằng “Một bàn tay dù to thế nào cũng không thể giữ một bàn tay đã không muốn nắm. Một vòng tay dù có rộng bao nhiêu cũng chẳng thể ôm trọn một người đã muốn rời đi.”1 …Hãy phó thác em cho kế hoạch yêu thương của Thiên Chúa!

   Đêm dần về khuya, khoảng lặng bao trùm không gian càng làm tâm hồn thêm trống vắng. Nó tiếp tục nhìn lên Thánh Thể Chúa dâng lời nguyện cầu cho em. Xin Chúa luôn đồng hành cùng em, ban cho em sức khỏe ,bình an, để giữa những bộn bề lo toan của cuộc sống em luôn đứng vững. Giữa những đổi thay của thời công nghệ 5.0 em vẫn có thể theo kịp và hội nhập để thăng tiến và sống hạnh phúc. Nó cầu xin cho em dù không tiếp tục dệt chiếc áo cuộc đời trong ơn gọi dâng hiến,em sẽ tiếp tục dệt áo đời mình trong ơn gọi chung của người Kitô.Trong Đức Kitô, Thiên Chúa thực hiện cho nhân loại một điều vô cùng lớn lao, điều mà thánh Phaolô gọi là “kế hoạch yêu thương”.Giờ đây trong Người,Người cũng thực hiện kế hoạch tốt đẹp cho em, kế hoạch từ trước muôn đời để em luôn là con người tốt lành, thánh thiện, thành chứng nhân của Thiên Chúa. Sống chứng nhân cho kế hoạch yêu thương là loan báo Đức Giêsu Kitô giàu lòng thương xót cho con người trong mọi hoàn cảnh.

   Lạy Chúa, con xin phó thác hành trình cuộc sống của người chị em con cho tình yêu quan phòng và kế hoạch đầy yêu thương của Chúa. Amen.