Bài huấn dụ của Đức Thánh Cha
Anh chị em thân mến, chào anh chị em và mừng lễ anh chị em!
Hôm nay, lễ trọng Chúa Hiển Linh, Tin Mừng nói với chúng ta về các Nhà Chiêm tinh khi đến Bêlem, mở bảo tráp và dâng Chúa Giêsu vàng, nhũ hương và mộc dược (x. Mt 2:11). Những nhà hiền triết phương Đông này nổi tiếng với những món quà mà họ đã tặng; tuy nhiên, nghĩ về lịch sử của họ, chúng ta có thể nói rằng trước hết họ đã nhận được ba món quà, ba hồng ân quý giá cũng liên quan đến chúng ta. Họ tặng vàng, nhũ hương và mộc dược, nhưng ba món quà họ đã nhận được là gì?
Món quà được gọi
Món quà đầu tiên là món quà được gọi. Các Nhà Chiêm tinh đã không nhận ra bằng cách đọc Kinh thánh hoặc có thị kiến của các thiên thần, nhưng họ đã nhận ra khi nghiên cứu các vì sao. Điều này cho chúng ta biết một điều quan trọng: Thiên Chúa kêu gọi chúng ta qua những khát vọng và mong muốn lớn nhất của chúng ta. Các Nhà Chiêm tinh để mình được ngạc nhiên và thúc bách trước sự mới lạ của ngôi sao và bắt đầu hướng tới những gì họ không biết. Là những người hiểu biết và khôn ngoan, họ bị thu hút bởi những gì họ không biết hơn là những gì họ đã biết. Mở ra với những gì họ không biết. Họ cảm thấy được gọi để đi xa hơn, họ không cảm thấy hạnh phúc khi đứng tại chỗ đó: không, họ được gọi để đi xa hơn. Và điều này cũng quan trọng đối với chúng ta: chúng ta được mời gọi để không tự thỏa mãn, nhưng tìm kiếm Chúa bằng cách bước ra khỏi vùng an toàn của mình, cùng với người khác, để tiến về phía Người, hòa mình vào thực tại, bởi vì Thiên Chúa kêu gọi mỗi ngày, ở đây và lúc này. Chúa gọi chúng ta, mỗi người chúng ta, mỗi ngày, Người gọi chúng ta ở đây và Người gọi chúng ta hôm nay, Người gọi chúng ta trong thế giới của chúng ta.
Món quà phân định
Nhưng các Nhà Chiêm tinh sau đó cho chúng ta biết về món quà thứ hai: sự phân định. Vì rằng họ đang tìm kiếm một vị vua, nên họ đến Giêrusalem để hỏi vua Hêrôđê, tuy nhiên, đây lại là một người khao khát quyền lực và muốn sử dụng họ để loại bỏ Mêsia hài nhi. Nhưng các Nhà Chiêm tinh không để bị Hêrôđê lừa. Họ biết cách phân định giữa đích đến của cuộc hành trình và những cám dỗ mà họ gặp phải trên đường. Lẽ ra họ có thể ở lại đó, trong triều đình của Hêrôđê, trong bình an, nhưng không, họ tiếp tục lên đường. Họ rời cung điện của vua Hêrôđê và, theo dấu chỉ của Thiên Chúa, họ không bao giờ đi ngang qua đó nữa, nhưng về lại xứ mình bằng một con đường khác (x. câu 12). Anh chị em thân mến, thật quan trọng khi biết cách phân biệt giữa mục đích của cuộc sống với những cám dỗ trên hành trình! Một bên là mục đích của cuộc sống, và bên kia là những cám dỗ của hành trình. Cần phải biết từ bỏ những gì cám dỗ dẫn vào đường xấu, để hiểu và chọn những con đường của Chúa! Sự phân định là một món quà tuyệt vời, và người ta không bao giờ được mệt mỏi khi cầu xin ơn đó trong cầu nguyện. Chúng ta luôn cần xin ơn này! Lạy Chúa, xin ban cho con khả năng phân biệt đúng sai, điều tốt nhất và điều không phải tốt nhất.
Món quà ngạc nhiên
Cuối cùng, các Nhà Chiêm tinh cho chúng ta biết về món quà thứ ba: sự ngạc nhiên. Sau một hành trình dài, những người có địa vị xã hội cao này tìm thấy gì? Một hài nhi và mẹ của Người (x. câu 11): chắc chắn là một khung cảnh dịu dàng, nhưng không có gì đáng kinh ngạc! Họ không gặp các thiên thần như những người chăn chiên đã gặp, nhưng họ gặp Chúa trong sự nghèo khó. Có lẽ họ đang mong đợi một Đấng Mêsia đầy quyền năng và phi thường, và họ đã tìm thấy một đứa trẻ. Vậy mà họ không nghĩ là mình đã sai, họ biết cách nhận ra điều đó. Họ chào đón sự ngạc nhiên của Thiên Chúa và trải nghiệm cuộc gặp gỡ với Người bằng sự ngạc nhiên, tôn thờ Người: trong cái nhỏ bé, họ nhận ra khuôn mặt của Thiên Chúa. Là con người, tất cả chúng ta đều có xu hướng tìm kiếm sự vĩ đại, nhưng biết cách nhìn thấy sự vĩ đại đó thực sự là một hồng ân: biết cách tìm thấy sự vĩ đại trong sự nhỏ bé mà Thiên Chúa hết sức yêu quý. Bởi vì Chúa để cho mình được gặp gỡ trong sự khiêm tốn, trong thinh lặng, trong sự tôn thờ, nơi những người bé nhỏ và người nghèo.
Anh chị em thân mến, tất cả chúng ta đều được gọi, là món quà thứ nhất, tất cả chúng ta đều có thể phân định, là món quà thứ hai, và tất cả chúng ta đều có thể kinh nghiệm được sự ngạc nhiên của Người, là món quà thứ ba. Hôm nay, chúng ta cần nhớ lại những món quà này, những ơn mà chúng ta đã nhận được: nghĩ về lúc mình nhận ra tiếng Chúa gọi trong cuộc đời mình; hoặc khi, sau rất nhiều cố gắng, chúng tôi đã có thể phân biệt được tiếng nói của Người; hoặc một lần nữa, một sự ngạc nhiên khó quên mà Người đã ban cho chúng ta. Xin Đức Mẹ giúp chúng ta nhớ và giữ những hồng ân đã lãnh nhận.