Ôi màu xám giăng dày phủ bóng
Vạn nỗi buồn trông ngóng trời quang
Sau bao u uất trái ngang
Bình yên trở lại lối đàng xinh tươi.
Những ngày này là thời khắc mà khó có thể ai đó trong đoàn thiện nguyện quên được- trong đó có tôi, đặc biệt là những y bác sĩ và những anh chị điều dưỡng, các bệnh nhân. Bởi lẽ, đỉnh điểm của đại dịch đang dần vơi đi, đang dần hé lên những tia sáng hy vọng đầu tiên sau bao ngày chìm ngập trong đám mây đen tối. Quên sao được? Bởi cả nước nói chung, cách riêng là Sài gòn, đang chiều hướng chuyển từ trạng thái lo lắng, bất an, đang dần trở về với cuộc sống bình thường màu trời tươi mới.
Và cũng trong những ngày cuối cùng làm việc, bầu không khí có vẻ khác hơn so với những ngày trước. Có thể là do một số bệnh nhân đã được xuất viện chăng? Hay là do các y bác sĩ, tình nguyện viên chuẩn bị về lại với cuộc sống thường nhật ? Quả thật, sau bao ngày miệt mài với công việc, nay mọi người có vẻ thư thả hơn vì số lượng bệnh nhân giảm đi thấy rõ, trong khoa ngày nào cũng có những bệnh nhân ra viện. Chia tay với các bệnh nhân cũng làm cho tôi cảm thấy bịn rịn, một nỗi buồn khó tả, vì mỗi khi vào phòng bệnh thấy chiếc những chiếc giường trống, cảm thấy thiếu đi nhiều người. Những hình ảnh bệnh nhân lại dần hiện lên trong tâm trí tôi : “Cô ơi, thay tã cho tôi. Cô ơi, mở gói canh ra giúp tôi hoặc cô ơi, lấy giúp tôi chai nước….”. Có bệnh nhân nhét vội vào tay tôi tờ tiền năm mươi ngàn như thể sợ những bệnh nhân bên cạnh nhìn thấy với lời nói đủ để tôi nghe thấy : cho cô nè, tý về uống nước.
Những lời nói thật thân thương làm tôi cũng quên đi những mệt nhọc vì thiếu khí trong bộ đồ bảo hộ kín mít. Biết bao nhiêu tình cảm mà những bệnh nhân dành cho tôi cũng như dành cho những tình nguyện viên khác, nhưng tôi cũng vui mừng vì họ đã được trở về cuộc sống bình thường, đây là điều mà bệnh nhân nào cũng mong muốn sau thời gian điều trị bệnh.
Không chỉ những bệnh nhân khỏe sắp ra viện, các bác sĩ và các anh chị điều dưỡng cũng sắp chia tay mọi người trong khoa để trở về với gia đình- nơi ấy, cha mẹ vợ hoặc chồng con đang đợi họ. Đội ngũ bác sĩ và các anh chị điều dưỡng cũng tranh thủ chụp những tấm hình lưu niệm, với những kiểu dáng thật ngộ nghĩnh dễ thương trong bộ đồ bảo hộ màu trắng. Sau lưng mỗi người đều ghi tên và trang trí thật đẹp với hàng chữ đượm tình người như: Hải phòng yêu Sài Gòn. Thanh Hóa yêu Sài Gòn. Hà Nội yêu Sài Gòn”. Hoặc như câu thơ tự chế mà các anh chị điều dưỡng ghi nắn nót sau lưng áo:
“Nóng làm ướt áo ướt quần
Làm sao ướt nổi tinh thần chúng ta”.
Hay như câu:
“Đứng trên đỉnh núi ta thề
Chưa hết Covid chưa về Sầm Sơn”
Còn với các bác sĩ ở các bệnh viện trong Sài Gòn thì ghi:
“Sài Gòn ơi, cố lên. Sài Gòn ơi, mau khỏe nhé”.
Tất cả những điều ấy đủ nói lên tấm lòng hi sinh, quảng đại của tất cả y bác sĩ dành cho các bệnh nhân. Có những bác sĩ tâm sự đã lâu lắm rồi không về nhà, từ đầu mùa dịch tới giờ. Hoặc như chị điều dưỡng thủ thỉ chị ước ao một lần được vào Thành Phố Hồ Chí Minh, vì nghe nói Thành Phố này rất tráng lệ, cưu mang bao con người từ mọi miền đất nước nhưng chị không nghĩ mình được vào trong hoàn cảnh này”.
Tôi cũng thế, cũng sắp đến ngày trở về cộng đoàn với những công việc bổn phận .Ý thức rằng thời gian ở bên các bệnh nhân và mọi người trong khoa là thời gian đếm ngược nên tôi luôn trân trọng giây phút hiện tại. Tôi cũng cảm thấy bùi ngùi với những tin nhắn của một chị tình nguyện viên chào tạm biệt mọi người:
“Ngày mai là ngày cuối tạm xa nhau rồi. Em rất vui và vinh hạnh khi được làm việc cùng quý cha, các sơ, các thầy, và các anh chị em. Em quý trọng mọi người vì sự nhiệt tình, tận tụy hết lòng, sự yêu thương, không toan tính vì những người xa lạ. Vẫn còn niềm tin vào tình người ở thế giới này. Ở chung với mọi người, em không thấy sự phân biệt giữa các tôn giáo với nhau, chúng ta đều đến với nhau tại đây bằng sự cảm động, cái tâm. Em nhớ mãi sự chia sẻ đồng đều gửi cho nhau từng miếng bánh, hộp sữa, đồ ăn giữa các tôn giáo … Em muốn nói rằng, mọi người rất tuyệt vời. Rất cảm ơn Chúa đã cho em được chứng kiến tình yêu thương thật là như thế nào. Trân trọng hết lòng. Xin cảm ơn những khoảnh khắc khó phai trong cuộc đời này. Chúa ở cùng tất cả anh chị em và ban phước lành trên sứ vụ, công việc, gia đình của từng mỗi người”.
Sau gần sáu tháng Sài Gòn sống trong lo sợ vì dịch bệnh, biết bao nhiêu tấm lòng quảng đại của mọi người trong và ngoài nước, người bỏ công- người bỏ của để chung tay với những vị lãnh đạo trong Giáo Hội và Xã hội lo cho từng người dân nhiễm bệnh cũng như những người không nhiễm bệnh . Quả thật, như ông bà ta vẫn nói : “Sau cơn mưa- trời lại sáng”. Giờ đây dường như bầu trời trong xanh đã dần trở lại, xua tan những đám mây mờ. Mọi hoạt động đã dần trở lại sau thời gian dài giãn cách. Như trong thư cám ơn của Đức tổng Giám Mục của tổng Giáo Phận Sài Gòn gởi quí Đức Hồng Y, quí Đức Cha và cộng đồng dân Chúa Việt Nam ngày 21/10/2021: Sài Gòn chưa khỏe, nhưng hôm nay Sài Gòn đã đứng dậy. Đại dịch tạm lắng xuống…”. Ngoài đường từng dòng người như vội vã trên dòng đời ngược xuôi. Thế nhưng hết giãn cách không có nghĩa là hết dịch bệnh. Ước mong rằng mỗi người luôn tuân thủ những qui định của Chính phủ để ngăn chặn dịch bùng phát trở lại. Để không còn những em bé phải mồ côi cha mẹ, những người vợ mất chồng và những người chồng mất vợ…
Trong thư của thánh Phaolô viết: “Anh em hãy vui mừng luôn mãi và cầu nguyện không ngừng. Hãy tạ ơn Chúa trong mọi hoàn cảnh”, đó là điều Thiên Chúa muốn trong Đức Kitô Giêsu (1Tx 5,16- 18). Vâng, cảm tạ Thiên Chúa đã ban cho chúng con một thời gian rất dài để suy nghĩ lại cuộc đời này thật mau qua chóng hết. Với những người đã trải qua căn bệnh Covid, đã bước qua cái chết thì càng cảm nghiệm nhiều hơn nữa vì họ có sự sống mới- để từ đây họ không sống với con người cũ nhưng sống với một sức sống mới, một tinh thần mới. Xin cho mỗi người trong chúng con cũng nghiệm được tình Chúa yêu chúng con trong từng giây phút của cuộc đời. Rồi đây, chúng con cũng sẽ phải đối diện và trải qua những khó khăn mới, nhưng con tin chắc rằng Chúa luôn cùng sống và đồng hành với chúng con trong cuộc đời này như Chúa đã cùng chúng con trải qua những ngày tháng qua, vì Chúa chính là Bầu Trời tỏa xuống chúng con những tia nắng tình yêu và lòng Thương xót.
Bệnh viện Hồi sức Covid 19
Bích Huyền – MTG Đà Lạt