Lạy Chúa là Thiên Chúa chúng con,
xin Ngài thương cứu độ,
quy tụ chúng con về, từ giữa muôn dân nước,
để chúng con xưng tụng Thánh Danh
và được hiên ngang tán dương Ngài.
Áp-sa-lôm, con ơi ! Phải chi cha chết thay con !
Bài trích sách Sa-mu-en quyển thứ hai.
18 9 Khi ấy, Áp-sa-lôm bị bề tôi vua Đa-vít bắt gặp. Áp-sa-lôm đang cưỡi con la đi vào dưới một cây vân hương lớn, cành lá chằng chịt. Đầu y mắc vào cây vân hương và y bị treo giữa trời và đất, còn con la y cưỡi thì đi mất. 10 Một người trông thấy và báo tin cho ông Giô-áp : “Này, tôi thấy Áp-sa-lôm treo trên một cây vân hương.” 14b Ông Giô-áp cầm lấy ba cây thương trong tay, đâm vào tim Áp-sa-lôm, khi y vẫn còn sống, treo trên cây vân hương.
24 Vua Đa-vít đang ngồi giữa hai cửa thành. Người lính canh đi tới sân thượng cửa thành, trên tường thành. Anh ngước mặt lên nhìn thì thấy một người đang chạy một mình. 25a Người lính canh kêu lên và báo tin cho vua. 30 Vua nói : “Hãy lui ra một bên và đứng đó.” Anh lui ra một bên và đứng chờ.
31 Bấy giờ người Cút đến. Người Cút nói : “Xin đức vua là chúa thượng tôi nghe tin mừng. Hôm nay Đức Chúa đã phân xử để ngài thoát khỏi tay tất cả những kẻ đứng lên chống lại ngài.” 32 Đức vua hỏi người Cút : “Cậu Áp-sa-lôm có được bình an không ?” Người Cút trả lời : “Ước chi các kẻ thù của đức vua là chúa thượng tôi và mọi kẻ đứng lên chống lại ngài để làm hại ngài, đều phải chung một số phận như cậu ấy !”
19 1 Vua Đa-vít run rẩy, đi lên lầu trên cửa thành và khóc. Vua vừa đi vừa nói : “Áp-sa-lôm con ơi, con ơi, Áp-sa-lôm con ơi ! Phải chi cha chết thay con ! Áp-sa-lôm con ơi, con ơi !” 2 Người ta báo cho ông Giô-áp : “Kìa đức vua đang khóc, đang khóc thương Áp-sa-lôm !” 3 Hôm ấy, chiến thắng đã trở thành tang tóc cho toàn thể quân binh, vì hôm ấy, quân binh được nghe nói rằng : “Đức vua buồn phiền vì mất con.”
Đ.Lạy Chúa, xin lắng tai và đáp lời con.
1Lạy Chúa, xin lắng tai và đáp lời con,
vì thân con nghèo hèn túng quẫn.2Xin Chúa bảo toàn sinh mạng con, bởi vì con trung hiếu.
Xin cứu độ tôi tớ Ngài đây hằng tin tưởng nơi Ngài.
Đ.Lạy Chúa, xin lắng tai và đáp lời con.
3Chính Ngài là Thiên Chúa của con,
xin rủ lòng thương con, lạy Chúa :
con kêu con gọi Chúa suốt ngày.4Lạy Chúa, xin làm cho con được vui thoả,
vì con nâng tâm hồn lên tới Chúa.
Đ.Lạy Chúa, xin lắng tai và đáp lời con.
5Lạy Chúa, Ngài nhân hậu khoan hồng,
giàu tình thương với mọi kẻ kêu xin ;6lạy Chúa, xin lắng nghe lời con cầu khẩn,
tiếng con van nài, xin để ý lưu tâm.
Đ.Lạy Chúa, xin lắng tai và đáp lời con.
Ha-lê-lui-a. Ha-lê-lui-a. Đức Ki-tô đã mang lấy các tật nguyền của ta, và gánh lấy các bệnh hoạn của ta. Ha-lê-lui-a.
Này bé, Thầy truyền cho con : trỗi dậy đi !
✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mác-cô.
21 Khi ấy, Đức Giê-su xuống thuyền, sang bờ bên kia. Một đám rất đông tụ lại quanh Người. Lúc đó, Người đang ở trên bờ Biển Hồ. 22 Có một ông trưởng hội đường tên là Gia-ia đi tới. Vừa thấy Đức Giê-su, ông ta sụp xuống dưới chân Người, 23 và khẩn khoản nài xin : “Con bé nhà tôi gần chết rồi. Xin Ngài đến đặt tay lên cháu, để nó được cứu chữa và được sống.” 24 Người liền ra đi với ông. Một đám rất đông đi theo và chen lấn Người.
25 Có một bà kia bị băng huyết đã mười hai năm, 26 bao phen khổ sở vì chạy thầy chạy thuốc đã nhiều, đến tán gia bại sản, mà bệnh vẫn không thuyên giảm, lại còn thêm nặng là khác. 27 Được nghe đồn về Đức Giê-su, bà lách qua đám đông, tiến đến phía sau Người, và sờ vào áo choàng của Người. 28 Vì bà tự nhủ : “Tôi mà sờ được vào áo choàng của Người thôi, là sẽ được cứu chữa.” 29 Tức khắc, máu cầm lại, và bà cảm thấy trong mình đã được khỏi bệnh. 30 Ngay lúc đó, Đức Giê-su nhận thấy có một năng lực tự nơi mình phát ra, Người liền quay lại giữa đám đông mà hỏi : “Ai đã sờ vào áo tôi ?” 31 Các môn đệ thưa : “Thầy coi, đám đông chen lấn Thầy như thế mà Thầy còn hỏi : ‘Ai đã sờ vào tôi ?’” 32 Đức Giê-su ngó quanh để nhìn người phụ nữ đã làm điều đó. 33 Bà này sợ phát run lên, vì biết cái gì đã xảy đến cho mình. Bà đến phủ phục trước mặt Người, và nói hết sự thật với Người. 34 Người nói với bà ta : “Này con, lòng tin của con đã cứu chữa con. Con hãy về bình an và khỏi hẳn bệnh.”
35 Đức Giê-su còn đang nói, thì có mấy người từ nhà ông trưởng hội đường đến bảo : “Con gái ông chết rồi, làm phiền Thầy chi nữa ?” 36 Nhưng Đức Giê-su nghe được câu nói đó, liền bảo ông trưởng hội đường : “Ông đừng sợ, chỉ cần tin thôi.” 37 Rồi Người không cho ai đi theo mình, trừ ông Phê-rô, ông Gia-cô-bê và em ông này là ông Gio-an. 38 Các ngài đến nhà ông trưởng hội đường. Đức Giê-su thấy cảnh ồn ào và người ta khóc lóc, kêu la ầm ĩ. 39 Người bước vào nhà và bảo họ : “Sao lại ồn ào và khóc lóc như vậy ? Đứa bé có chết đâu, nó ngủ đấy !” 40 Họ chế nhạo Người. Nhưng Người đuổi họ ra ngoài hết, rồi đưa cha mẹ đứa trẻ và những kẻ theo Người, cùng đi vào nơi nó đang nằm. 41 Người cầm lấy tay nó và nói : “Ta-li-tha kum”, có nghĩa là : “Này bé, Thầy truyền cho con : trỗi dậy đi !” 42 Lập tức con bé đứng dậy và đi lại được, vì nó đã mười hai tuổi. Và lập tức, người ta sửng sốt kinh ngạc. 43 Đức Giê-su nghiêm cấm họ không được để một ai biết việc ấy, và bảo họ cho con bé ăn.
Lạy Chúa, xin toả ánh Tôn Nhan rạng ngời
trên tôi tớ Ngài đây,
và lấy tình thương mà cứu độ,
xin đừng để con phải nhục nhã,
vì đã kêu cầu Ngài.
Suy niệm:
Thánh Mác-cô thích lồng ghép hai câu chuyện với nhau.
Chuyện thứ hai nằm ở giữa chuyện thứ nhất
giống như nhân của một cái bánh mì săng uých (3, 21-35; 11, 12-25).
Hai phép lạ của bài Tin Mừng hôm nay cũng vậy (5, 21- 43).
Cả hai nói về một phụ nữ bị đau 12 năm, về một cô bé chết lúc 12 tuổi,
về sự sống được trả lại cho cả hai, về đức tin cần để được chữa lành. .
Ông trưởng hội đường là người đến sụp lạy và nài xin Đức Giêsu.
Ông tin ngài có quyền năng chữa bệnh cho con gái ông gần chết.
Ông chỉ mong ngài đến và đặt tay trên con ông, để nó được cứu và được sống.
Nhưng quá muộn, con gái ông đã chết trước khi ngài đến nhà.
Đức Giêsu đã nâng đỡ đức tin của người cha (c.36) và kín đáo hoàn sinh cô bé.
Chỉ có cha mẹ cô bé và ba môn đệ thân tín của ngài được vào phòng của cô.
Ngài đã không đặt tay, nhưng cầm tay cô bé và nói một lời.
Người chết có thể đứng dậy, đi lại và ăn được.
Người phụ nữ đáng thương lâm vào tình cảnh gần như tuyệt vọng.
Chị bị đau bệnh đã lâu, chạy thuốc đã nhiều, tiền bạc đã cạn.
Bệnh băng huyết làm cho chị bị coi là ô uế (Lv 15, 25-30).
Là người bị xã hội ruồng bỏ, chị không được phép đụng đến ai.
Nghe đồn về Đức Giêsu, chị tin mình sẽ được khỏi nếu chạm vào áo ngài.
Vừa xấu hổ, sợ hãi, lại vừa táo bạo và tin tưởng, chị đã làm điều chị tin.
Giữa bao cái chạm của đám đông chen lấn,
Đức Giêsu nhận ra cái chạm đặc biệt của chị,
cái chạm rất khẽ vào áo mà lấy được quyền năng từ con người ngài.
Chị đã khỏi bệnh nhờ cái chạm ấy, cái chạm của đức tin (c. 34).
Trong phép lạ thứ nhất, người phụ nữ muốn giấu,
nhưng Đức Giêsu lại làm lộ ra.
Còn trong phép lạ thứ hai, ai cũng biết, Đức Giêsu lại bắt người ta phải giữ kín.
Trong cả hai phép lạ, Đức Giêsu đều phải chạm đến những người bị coi là ô nhơ.
Nhưng sức mạnh nơi ngài đã làm cả hai nên sạch.
Chúng ta cần dám chạm đến Mình Chúa mỗi ngày
dù biết mình luôn bất xứng.
Chúng ta cần để Lời Chúa chạm đến mình mỗi ngày
dù biết mình sẽ không được sống như xưa.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa,
Mỗi ngày con đụng chạm với biết bao người,
bắt tay, cầm tay hay vỗ vai họ,
và làm bao cử chỉ thân ái khác.
Xin thánh hóa những đụng chạm ấy của thân xác con,
để chúng đem lại cho tha nhân niềm vui và sự chữa lành.
Cũng xin cho con rung động trước những đụng chạm của Chúa mỗi ngày,
lúc tai con nghe đọc Lời Chúa,
lúc tay và miệng con đón lấy Mình Chúa,
hay lúc đời con gặp thử thách gian truân.
Ước gì khi thân xác con chạm đến Chúa
thì tâm hồn con cũng mở ra để tiếp rước Chúa
và chấp nhận thay đổi cuộc sống của mình.
Lạy Chúa Giêsu,
Chúa đã cứu độ nhân loại bằng bàn tay của Chúa,
bàn tay xoa dịu nỗi khổ đau, bàn tay chúc lành, bàn tay bị đâm thủng.
Xin cho con cũng biết dùng bàn tay mình
không phải như một dụng cụ của bạo lực và thèm muốn chiếm đoạt,
nhưng như một khí cụ của cảm thông và nâng đỡ,
của xây dựng hiệp nhất và bình an.