SUY NIỆM LỜI CHÚA THỨ TƯ TUẦN XVII THƯỜNG NIÊN

Thứ Tư Tuần XVII Thường Niên
 
Ca nhập lễ

Thiên Chúa ngự trong thánh điện Người,

kẻ cô thân, Thiên Chúa cho nhà cửa,

chính Người ban tặng cho dân dũng lực uy quyền.

Bài đọc 1

 

Dân thấy da mặt ông Mô-sê sáng chói, nên họ sợ không dám lại gần ông.

Bài trích sách Xuất hành.

29 Ông Mô-sê từ trên núi Xi-nai xuống, tay cầm hai tấm bia Chứng Ước, khi xuống núi, ông Mô-sê không biết rằng da mặt ông sáng chói bởi đã đàm đạo với Thiên Chúa. 30 Khi ông A-ha-ron và toàn thể con cái con Ít-ra-en thấy ông Mô-sê, thì này đây da mặt ông sáng chói, nên họ sợ không dám lại gần ông. 31 Ông Mô-sê gọi họ : ông A-ha-ron và các đầu mục của cộng đồng trở lại với ông, và ông nói chuyện với họ. 32 Sau đó, toàn thể con cái Ít-ra-en lại gần ông, và ông truyền cho họ tất cả những điều Đức Chúa đã phán với ông trên núi Xi-nai. 33 Nói với họ xong, ông lấy khăn che mặt đi. 34Khi vào trước nhan Đức Chúa để đàm đạo với Người, thì ông bỏ khăn cho đến lúc trở ra ; ông trở ra và nói lại với con cái Ít-ra-en những mệnh lệnh ông đã nhận được. 35Con cái Ít-ra-en nhìn mặt ông Mô-sê thấy da mặt ông sáng chói ; ông Mô-sê lại lấy khăn che mặt, cho đến khi vào đàm đạo với Thiên Chúa.

Đáp ca

Đ.Lạy Chúa là Thiên Chúa chúng con, Ngài quả là Đấng Thánh.

5Hãy suy tôn Đức Chúa là Thiên Chúa chúng ta,

phủ phục trước bệ rồng, bởi Người là Đấng Thánh.

Đ.Lạy Chúa là Thiên Chúa chúng con, Ngài quả là Đấng Thánh.

6Mô-sê cùng A-ha-ron trong hàng tư tế Chúa,

cũng như Sa-mu-en trong số người cầu khẩn Thánh Danh !

Các ngài cầu khẩn Chúa, Chúa thương đáp lại.

Đ.Lạy Chúa là Thiên Chúa chúng con, Ngài quả là Đấng Thánh.

7Từ cột mây, Chúa phán dạy các ngài,

các ngài đã tuân hành thánh ý, và chiếu chỉ Người ban.

Đ.Lạy Chúa là Thiên Chúa chúng con, Ngài quả là Đấng Thánh.

9Hãy suy tôn Đức Chúa là Thiên Chúa chúng ta,

hướng về núi thánh mà phủ phục,

vì Đức Chúa, Thiên Chúa ta thờ, quả thật là Đấng Thánh.

Đ.Lạy Chúa là Thiên Chúa chúng con, Ngài quả là Đấng Thánh.

Tung hô Tin Mừng

Ha-lê-lui-a. Ha-lê-lui-a. Chúa nói : Thầy gọi anh em là bạn hữu, vì tất cả những gì Thầy nghe được nơi Cha Thầy, Thầy đã cho anh em biết. Ha-lê-lui-a.

Tin Mừng

 

Người ấy bán tất cả những gì mình có mà mua thửa ruộng ấy.

Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mát-thêu.

44 Khi ấy, Đức Giê-su kể cho dân chúng nghe dụ ngôn này : “Nước Trời giống như chuyện kho báu chôn giấu trong ruộng. Có người kia gặp được thì liền chôn giấu lại, rồi vui mừng đi bán tất cả những gì mình có mà mua thửa ruộng ấy.

45 “Nước Trời lại cũng giống như chuyện một thương gia đi tìm ngọc đẹp. 46 Tìm được một viên ngọc quý, ông ta ra đi, bán tất cả những gì mình có mà mua viên ngọc ấy.”

Ca hiệp lễ

Chúc tụng Chúa đi, hồn tôi hỡi,

chớ có quên mọi ân huệ của Người.

Suy niệm và cầu nguyện

Suy niệm:

Hai dụ ngôn Kho báu và Viên ngọc quý không làm ta ngạc nhiên,
bởi lẽ ở vào hoàn cảnh đó, ai trong chúng ta cũng làm thế.
Nếu ta là một nông dân gặp được kho báu khi đang cày ruộng,
ta cũng sẽ tìm cách để mua được thửa ruộng đó bằng mọi giá.
Mua được thửa ruộng là có được kho báu vô chủ.
Có được kho báu là cuộc sống hoàn toàn không như xưa.
Nếu ta là một thương gia sành sỏi chuyên buôn ngọc,
đi khắp nơi để lùng những viên ngọc quý hiếm.
Nhờ may mắn mà tìm thấy được viên ngọc chỉ có trong mơ,
hẳn ta sẽ tìm mọi cách để chiếm được viên ngọc đó.
 
Khi người nông dân tìm thấy kho báu,
hay khi người thương gia tìm thấy viên ngọc quý,
cả hai đều có phản ứng như nhau.
Đó là sự say mê, phấn khích, và thèm muốn đến tột cùng.
Cả hai đều sẵn sàng làm bất cứ điều gì để sở hữu được chúng.
Kho báu hay viên ngọc quý thu hút toàn bộ suy nghĩ của họ.
Mọi sự khác trên đời dường như chẳng còn giá trị gì.
Họ coi cuộc đời họ như bị đổ vỡ nếu không chiếm được chúng.
Chính vì thế cả người nông dân và người thương gia
đều làm những hành động giống nhau:
đi, bán tất cả những gì mình có, và mua cho bằng được.
Không có dấu vết của nuối tiếc hay đắn đo.
Chỉ có niềm vui của người nghĩ mình đã làm đúng.
Chỉ có hạnh phúc của người biết là mình đã khôn ngoan.
 
Đấy là chuyện về kho báu và viên ngọc quý ở trần gian.
Còn Nước Trời có là kho báu hay viên ngọc quý đối với tôi không,
lại là chuyện khác.
Nước Trời có vẻ xa xôi, vô hình, mà tôi lại chưa có cảm nghiệm,
nên tôi không dễ thấy được giá trị và vẻ đẹp của Nước Trời.
Kho báu Nước Trời thì khó thấy, ít hấp dẫn.
Còn kho báu trần gian phù du thì ai cũng mong tích trữ,
đến nỗi Đức Giêsu phải kêu: Hãy tích trữ kho báu trên trời (Mt 6,20).
Vấn đề là tôi chọn kho báu nào, kho báu ở đâu thì tim ở đó (Mt 6,21).
Chỉ khi thấy Nước Trời là kho báu bền vững và vượt trội,
ta mới dám đi, bán tất cả những gì mình có mà mua.
Nếu chúng ta còn ngần ngại, bị giằng co giữa hai kho báu,
thì đó là vì chúng ta chưa thấy sự ưu việt của kho báu trên trời.
 
Để có được kho báu trên trời, cần làm một chọn lựa quan trọng.
Đó là bán tất cả những gì mình có.
Bán tất cả mọi sự không hẳn là trở nên trắng tay,
nhưng là đặt mọi sự mình có ở dưới Thiên Chúa.
Cả tương lai, gia đình, hạnh phúc, của cải, uy tín, thành công:
những kho báu đó phải đặt dưới Kho Báu viết hoa là Nước Trời,
và khi cần, chúng ta phải vui lòng hy sinh mọi sự.
 
Để thấy được vẻ đẹp của Nước Trời, cần có thời gian.
Để mê thiên đàng, cần gỡ mình khỏi những trói buộc vật chất.
Khi có kinh nghiệm về kho tàng mối mọt đục khoét được,
chúng ta sẽ dễ tìm đến kho báu đích thực, tuyệt đối.
Trước khi bán tất cả tài sản để mua viên ngọc quý là Nước Trời,
ta cần bán từ từ, từng món một, qua những buông bỏ mỗi ngày.
Rồi có lúc ta sẽ thấy mình tự do và siêu thoát.
Anh thanh niên giàu có buồn rầu bỏ đi vì muốn giữ của.
Còn người vui sướng bán tất cả lại thấy mình giàu có khi trắng tay.
 
Cầu nguyện:
 
Lạy Chúa Giêsu,
Chúa đã trìu mến nhìn người thanh niên giàu có
và mời anh theo Chúa để được sự sống đời đời.
Chúa mời anh đi bán tài sản mình, cho người nghèo,
rồi đến và theo Chúa.
Nhưng anh đã buồn rầu bỏ đi, vì quá gắn bó với của cải.
Anh bị giằng co, vì anh muốn được kho tàng trên trời,
nhưng lại không muốn mất kho tàng dưới đất.
Hẳn Chúa cũng buồn và tiếc cho anh.
Chúa có mong anh ấy một ngày nào trở lại?
 
Lạy Chúa Giêsu,
Chúa đã ngước nhìn ông Gia-kêu khi ông còn ở trên cây.
Chúa chỉ gọi tên ông và xin đến nhà của ông.
Chúa chẳng đòi ông phải hoán cải hay bỏ nghề thu thuế,
Nhưng trong cách cư xử trân trọng của Chúa,
ông nhận ra một lời mời.
Gia-kêu đã vui sướng đáp lại lời mời đó,
khi ông hứa sẽ đền gấp bốn, và cho người nghèo nửa phần gia sản.
Bỗng nhiên Gia-kêu được tự do khỏi của cải từng làm ông mê say.
Ông ngất ngây vì giờ đây nhà ông được hưởng ơn cứu độ.
 
Lạy Chúa Giêsu,
buông bỏ tất cả để sống cho những điều trên cao,
vừa khó lại vừa dễ.
Chỉ cần Chúa chạm đến chúng con một giây,
và vén mở cho chúng con thấy kho tàng trong trái tim Chúa,
chúng con sẽ hết bị ràng buộc bởi những thứ mau qua,
để sống cho những giá trị vĩnh cửu.