THIÊN CHÚA – ĐẤNG LUÔN BỊ HỎI, NGƯỜI Ở ĐÂU TRONG CƠN ĐẠI DỊCH?

THIÊN CHÚA – ĐẤNG LUÔN BỊ HỎI, NGƯỜI Ở ĐÂU TRONG CƠN ĐẠI DỊCH?

  Thiên Chúa đã tạo dựng con người và vũ trụ này trong tình yêu và bằng tình yêu của Ngài. Ngay từ ban đầu mọi sự Chúa tạo nên đều tốt đẹp và Ngài chúc phúc cho chúng. Nhưng trong từng thế kỷ qua con người vẫn chịu đựng những cảnh thiên tai lũ lụt, hạn hán và đặc biệt trong 3 năm qua thế giới vẫn đang quằn quại vì cơn dịch bệnh. Thiên Chúa hình như vẫn im lặng trước lời cầu khẩn của nhân loại. Có hay không và Ngài đang ở đâu? Ngài có nhìn thấy con người đang khốn khổ hay không? Nếu Ngài có đủ quyền năng sao Ngài không ra tay chặn đứng cơn đại dịch này? Sao Ngài vẫn để cho sự dữ hoành hành trên trái đất?…Có lẽ đó là một số trong vô số câu hỏi mà con người ngày hôm nay đang đặt ra.

Bạn thân mến! Thiên Chúa đã tạo dựng nên vũ trụ vạn vật và con người. Tất cả mọi loài Chúa dựng nên đều tốt đẹp và chắc chắn rằng: Thiên Chúa không tạo nên sự dữ bởi vì Ngài là Đấng Tốt Lành Thánh Thiện. Không thể có sự dữ phát xuất ra từ nguồn mạch là Sự Tốt Lành được. Vậy thì sự ác từ đâu mà có?-Câu trả lời ở ngay nơi chính con người chúng ta. Khi tạo dựng vũ trụ, Thiên Chúa đã đặt nơi vạn vật một quy luật cho chúng vận hành. Nếu cứ để chúng vận hành một cách tự nhiên theo quy luật của chúng thì mọi sự sẽ tốt đẹp. Một vài dẫn chứng nhỏ: Thiên Chúa tạo nên cây cối để chúng điều hòa không khí, thanh lọc bầu khí quyển, đem lại không khí tốt lành cho con người và chống sói mòn đất đai. Thế nhưng con người đã ra tay chặt phá rừng, khai thác đến cạn kiệt, môi trường xanh không còn, làm cho trái đất ngày một nóng lên, gây hạn hán, lũ lụt và sạt lở. Chưa kể đến các loại rác thải và nhiều tác động khác đến môi trường, thiên nhiên. Một khi con người tác động quá mạnh mẽ và ngăn chặn quy luật của sự phát triển tự nhiên thì chắc chắn sẽ nhận lấy hậu quả của nó. Thiên nhiên cũng như cấu tạo của một bộ máy: nếu làm sai quy luật thì máy sẽ hỏng và đem lại kết quả trái ngược với sự mong muốn của chúng ta.

Tiếp đến bệnh tật là do đâu?-Khi con người ngày càng đề cao chủ nghĩa hưởng thụ, chủ nghĩa tự do cá nhân và muốn rằng chỉ có tôi mới xứng đáng làm chủ thế giới. Thế rồi tìm mọi cách để loại trừ người khác bằng mọi giá. Cho nên sáng chế ra các chất độc hại để hủy diệt lẫn nhau; làm ra các sản phẩm để hại nhau. Không nói đâu xa ngay trên đất nước Việt Nam chúng ta đã có không ít những cá nhân, tập thể sản xuất những mặt hàng gây nguy hiểm đến tính mạng con người chỉ vì lợi nhuận: làm ra cà phê mà không cần nguyên liệu từ cà phê, nước mắm; thích hương vị gì thì có hương vị đó; chỉ cần một thìa cà phê hóa chất thì có mấy lít nước mắm tung ra thị trường, và vô vàn các sản phẩm khác. Khi con người sử dụng các sản phẩm đó thì thử hỏi làm sao không ung thư? không chết chóc? Còn nữa, trong mùa dịch này khi mọi người cùng chống dịch thì cũng có những kẻ vì đồng tiền mà làm biết bao nhiêu việc phải lên án: làm dược liệu giả, khẩu trang đã qua sử dụng…người tiêu dùng có chết hay có thế nào thì mặc kệ miễn là tôi có tiền nên bất chấp mọi thủ đoạn.

Bệnh dịch từ đâu ra? Chẳng lẽ lại do Chúa làm? Vấn đề này nếu chúng ta cập nhật trên các trạng mạng thì cũng đã rõ. Có bao nhiêu chứng nhân từ lò chế tạo đã dám hi sinh sự nghiệp của mình để nói sự thật về nó nhưng con người vẫn đang cố gắng che dấu và đùn đẩy trách nhiệm rồi đổ lỗi cho Thiên Chúa-cho Trời.

Thiên Chúa không làm ra sự dữ nhưng Ngài có thể dẹp tan sự dữ, sao Ngài không làm? – Thiên Chúa đã cho con người sự tự do và Ngài không muốn xâm phạm đến tự do của con người. Trước mặt chúng ta luôn có hai sự lựa chon: chọn điều tốt thì sống chọn điều dữ thì bị diệt vong. Tuy nhiên, Thiên Chúa không bao giờ bỏ mặc con người, mặc dù có lúc chúng ta tưởng chừng như Ngài im lặng. Thiên Chúa luôn làm điều mà Ngài thấy tốt nhất cho con cái của mình. Cũng như người cha, người mẹ trong gia đình; không phải lúc nào con xin điều gì cũng cho vì có khi điều chúng xin chưa phù hợp với lứa tuổi của chúng, cũng có khi điều mà chúng thấy là tốt nhưng cha mẹ nhìn ra được những hậu quả không tốt sau đó thì sẽ không cho. Tuy, Thiên Chúa như im lặng nhưng không có nghĩa là Ngài không thương yêu nhân loại, không có nghĩa là Ngài không hiện diện. Trái lại

“…Ngài biết rõ,

biết cả khi con đứng con ngồi.

Con nghĩ tưởng gì Ngài thấu suốt từ xa,

đi lại hay nghỉ ngơi, Chúa đều xem xét,

mọi nẻo đường con đi, Ngài quen thuộc cả.

Miệng lưỡi con chưa thốt nên lời,

thì lạy Chúa, Ngài đã am tường hết.

Ngài bao bọc con cả sau lẫn trước,

bàn tay của Ngài, Ngài đặt lên con.” (Tv 139,1-5)

Thiên Chúa vẫn luôn bên cạnh chúng ta và nâng đỡ ta, Ngài vẫn luôn chờ đợi ta trở về với Ngài nhưng liệu chúng ta có nhận ra, có chịu quay về với Ngài hay không? Chúng ta có để cho vòng tay yêu thương của Chúa ôm lấy chúng ta hay không? Chúng ta có để cho Chúa mang lấy đau khổ của ta hay không? Hay là chúng ta chỉ biết than trách Ngài và bắt Ngài thực hiện điều ta muốn, bắt Ngài ban ngay cho ta điều ta xin và khi không được như ý ta lại quay lưng với Ngài, hoặc đi tìm một thần tượng khác, một thế lực sự dữ nào đó ngoài Chúa như bói toán, tướng số…

Thiên Chúa là Cha hằng yêu thương chúng ta: vì yêu nhân loại mà Cha đã hy sinh người con yêu dấu của mình là Đức Kitô để cứu độ chúng ta “Thiên Chúa yêu thế gian đến nỗi đã ban Con Một, để ai tin vào Con của Người thì khỏi phải chết, nhưng được sống muôn đời” (Ga 3,16). Vì những đứa con nghịch tử là chúng ta mà Thiên Chúa đã không nỡ để cho chúng ta phải hư đi nhưng đã hy sinh Người Con yếu dấu của mình để cho chúng ta được cứu, được ban lại cho thiên chức làm con Chúa. Như vậy thì thử hỏi Chúa còn tiếc điều gì mà không ban cho chúng ta? Khi bạn đau, khi tôi đau thì Thiên Chúa cũng đau nỗi đau của ta. Có thể bạn sẽ nói rằng: nếu vậy thì tại sao Ngài không cất nỗi đau ấy đi cho con người đỡ khổ? Trong cuộc sống chúng ta cũng đã từng ít nhất là một lần có kinh nghiệm: một lần đau là một lần được lớn lên và trưởng thành hơn, rút ra được kinh nghiệm cho cuộc sống. Cũng như em bé tập đi: nó đi rồi nó lại té nhưng nó tiếp tục đứng lên và đi tiếp và nhờ đó mà đôi chân của em mới vững chắc, em bé mới có thể bước đi nhanh và chạy nhảy…khi con đã lớn và có những lần gặp đau khổ trong cuộc sống, khi con bị té nếu để nó tự đứng lên thì đứa bé sẽ tự lập và trưởng thành hơn là hễ cứ té là cha mẹ lại đến và nâng dậy. Có phải cha mẹ không biết và không quan tâm? Trái lại cha mẹ càng quan tâm hơn và dõi theo từng bước đi của con và sẽ giúp đỡ chúng khi cần thiết và kịp thời nữa. Cũng vậy, qua những đau khổ Thiên Chúa muốn giúp cho chúng ta vững vàng trong đức tin. Đức tin có trải qua đau khổ thì mới đứng vững trước những nghịch cảnh của cuộc đời. Như khi xưa Chúa dẫn đưa dân Israel vượt qua sa mạc mà vào đất hứa: Chúa luôn luôn đồng hành và yêu thương họ. Ngài luôn trung tín với lời hứa của mình, còn dân thì sao?-khi thoát cảnh nô lệ Ai-cập thì ca tụng Chúa còn khi đói khát thì suốt ngày than trách Chúa, trách những người lãnh đạo thế nhưng, Chúa vẫn không bỏ mặc họ mà còn ban cho họ những thứ họ cần và vẫn một lòng yêu thương hết mực.

Thiên Chúa vẫn luôn hiện diện bênh cạnh chúng ta, cho dù Ngài không hiện diện một cách hữu hình để mắt thường chúng ta có thể nhìn thấy. Chúng ta chỉ có thể nhìn thấy Ngài bằng con mắt đức tin. Nên ai có đức tin càng mạnh thì càng nhận ra sự hiện diện của Thiên Chúa một cách sống động. Ngài không ở trên trời cao để nhìn xuống nhưng ở ngay bên cạnh chúng ta, ngay trong tâm hồn chúng ta. Như Linh mục Thành Tâm và Đức Cha Vũ Duy Thống (Thông Vy Vu) đã diễn tả sự hiện diện của Thiên Chúa qua hai tác phẩm: “Dấu chân trên cát” và “Dấu chân”. Chúa vẫn song hành cùng ta: hai bàn chân vẫn luôn song hành với nhau và khi bước chân ta đã mệt mỏi rã rời ta nghĩ là Chúa đã bỏ mặc ta: vì lúc này ta chỉ thấy một dấu chân thôi. Nhưng, đó chính là lúc Chúa đã ẵm ta lên mà ta không hề hay biết và chỉ nghĩ là Chúa đã bỏ ta nên thất vọng, rồi bất trung với Ngài.

Ngày hôm nay, và cho đến mọi thời Thiên Chúa vẫn luôn hằng hữu và hằng ở bên cạnh mỗi người chúng ta. Không chỉ có thế mà Ngài còn có những bàn tay nối dài để trực tiếp giúp đỡ chúng ta. Trong những ngày này nơi các bệnh viện, những bàn tay của các y bác sĩ vẫn chăm sóc các bệnh nhân, các Linh mục, Tu sĩ thiện nguyện vẫn hằng ngày có mặt để chăm sóc phục vụ các bệnh nhân covid. Nơi đó các bệnh nhân đã thấy gì?- Họ đã thấy được tình yêu nơi các Tu sĩ thiện nguyện, họ đã cảm nhận được một sự hy sinh phục vụ hết mình. Có người còn nhìn các Tu sĩ thiện nguyện như những Bồ tát hiện hình (người không theo đạo Công giáo), các bệnh nhân cảm thấy một sự yên tâm và được nâng đỡ rất nhiều khi có mặt của các Tu sĩ thiện nguyện. Vì sao mà các bệnh nhân có thể nhận thấy được điều đó? Vì các Tu sĩ đã đến với các bệnh nhân bằng tình yêu, các Tu sĩ đã trao cho các bệnh nhân bằng chính tình yêu mà họ đã nhận được từ Thiên Chúa. Chính Thiên Chúa đang hoạt động nơi các Tu sĩ ấy.

Chúng ta phải xác tín rằng Thiên Chúa luôn hiện diện và đồng hành cùng với mỗi một người chúng ta bằng nhiều hình thức: qua người thân, tha nhân, bạn bè, nơi thiên nhiên vạn vật. Và Ngài luôn làm mọi điều tốt lành trên cuộc đời chúng ta chỉ có điều chúng ta có nhận ra và có đủ niềm tin vào Ngài hay không. Chúng ta có để cho Ngài song hành cùng ta và nâng đỡ gánh nặng cho ta hay không. “Hỡi những ai đang vất vả mang gánh nặng nề hãy đến cùng Ta, Ta sẽ cho nghỉ ngơi bồi dưỡng” (Mt 11,28). Hãy vững niềm tin vì Chúa vẫn luôn luôn ở bênh cạnh chúng ta.

Tác giả: Hoa Dại
Nguồn: dongten.net