Cuộc sống có nhiều bài học chúng ta cần nhớ. Nhớ những điều được học từ sách vở, từ trường lớp đã đành, học từ kinh nghiệm của những người đi trước hoặc của những người đương thời, bạn bè chung quanh là cách cụ thể để chúng ta hạn chế những sai lầm, tích lũy thêm những bài học thiết thực cho cuộc sống. Tuy nhiên, để thực sự biết trân trọng những giá trị mà cuộc sống trao tặng, chúng ta cần phải biết đối diện với những thử thách khó khăn tất yếu phải có để vươn lên, đứng vững và bước đi giữa muôn vàn đổi thay của hành trình cuộc đời. Đừng sợ, hãy đón nhận để có thể sửa chữa và làm cho nó đẹp hơn mới, hơn với niềm tin yêu.
Bấy lâu nay, tôi cứ tưởng tu sĩ trong khi thi hành việc mục vụ tông đồ,giảng dạy giáo lý, thăm viếng- chia sẻ với những anh chị em có những hoàn cảnh khó khăn bất trắc trong cuộc sống là mình đã thực hành niềm tin. Tôi cứ ngỡ rằng mình là người có nhiều kinh nghiệm trong đời sống đức tin, thể hiện niềm tin cách mạnh mẻ nhờ được đào tạo trong môi trường tốt, nhiều thuận lợi.
Nhưng thực tế thì hoàn toàn khác, chính tôi – một tu sĩ trẻ lại được học kinh nghiệm sống, hay đúng hơn là được củng cố niềm tin nhờ gương sáng của những anh chị em giáo dân chân chất, thật tình, giản dị, đơn sơ, không tô đậm hay khinh giảm thực tại của cuộc sống vốn đau lòng, thương tâm nhưng rất nhân ái, bao dung, vị tha mà tôi đã từng gặp.
“Chị Nhung”,Cái tên phần nào gắn liền với định mệnh!
Chị Nhung là người tôi quen biết trong Hiệp Hội Mến Thánh Giá Tại Thế. Tôi biết được hoàn cảnh chị trong một dịp gặp nhau sau thánh lễ sáng, với dáng người cao,ốm, lưng hơi khòm so với độ tuổi.“Nhung lụa” đâu không thấy, nhưng đời Chị lại gặp nhiều trắc trở, hôn nhân không thuận lợi, cuộc sống mưu sinh chật vật.
Chị tâm sự: chồng Chị đang sống với người thứ ba, lại thêm vướng vào vòng lao lý vì lấy cắp tiền nhà nước và bị truy nã. Gia đình khuyên Chị ly thân anh sớm để khỏi liên lụy. Nhiều lần Chị cố gắng níu kéo cuộc hôn nhân này bằng cách trả nợ nần thay cho anh và im lặng không oán trách nặng lời… rất nhiều và nhiều lần như thế. Con cái Chị không chịu nổi cảnh tiếp tục sự bất công của Bố dành cho Mẹ, chúng thẳng thắng nói với Mẹ dứt khoát thì tốt cho đôi đàng, để Mẹ khỏi ngày ngày làm việc vất vả – hai ba công việc chạy tới chạy lui, sớm hôm mệt nhọc, cũng không phải nghĩ ngợi và đau khổ nữa. Nhiều lúc Chị bị lung lay muốn buông bỏ. Nhưng Chị vẫn kiên quyết không đồng ý, Chị nói với các con : “Bây giờ ông ấy mạnh khỏe còn tiền, có người thương, ngộ nhỡ mai kia ông ấy thân tàn ma dại vứt đầu đường, xó chợ chả nhẽ làm ngơ được sao, ông ấy là Bố của các con, là chồng của Mẹ , vậy ly dị làm gì??? Hơn nữa ly dị rồi một năm chỉ được rước lễ một lần thì thật không đáng”. Chị còn khuyên con: “Người phụ nữ hay là người đàn ông khi đã gắn kết với nhau, mình phải chịu trách nhiệm việc mình lựa chọn, mình may mắn mình lựa chọn tình yêu– mình đã yêu và khi đã yêu thì không gì mà không vượt qua được…. khi ta quyết định chọn một ai đó, chúng ta phải tìm ra một lý do để chúng ta không bao giờ thấy hối tiếc, bởi cuộc sống mình không bao giờ màu hồng, nếu người đàn ông mình chọn lựa, họ có 99 điểm xấu và 1 điểm tốt, thì ta hãy giữ 1 điểm tốt đó đừng nghĩ đến 99 điểm xấu kia, đó là sự chung thủy..”
Chị chia sẻ nỗi lòng và xin các Sơ thêm lời cầu nguyện cho chị có sức mạnh, niềm tin, lòng bao dung như Chúa.
Câu chuyện được tạm dừng ở đây, có lẽ quan điểm sống và niềm tin của Chị trở nên bài học cho nhiều người, mà hơn hết cho bản thân tôi. Chị chấp nhận tình trạng đau thương không đành tâm đánh mất niềm tin mà chị đã sống và nuôi dưỡng bằng Thánh Lễ mỗi ngày.
Thiể nghĩ, chị chưa một lần đọc sách “Tâm lý vợ chồng” của Tác giả Dale Carnegie, khi đề cập đến những va chạm hằng ngày xảy ra trong cuộc sống lứa đôi. Nhưng tôi chắc một điều Chị sống cuộc sống hôn nhân chân thật, đúng nghĩa, vì Chị tin vào tình yêu và lòng kính sợ Thiên Chúa Đấng ban cho Chị nguồn sức sống là Lời Chúa, Chúa đang nuôi dưỡng chị bằng Thịt Máu Người. Chị đón nhận chính nguồn sống thiêng liêng mà hằng ngày chị lãnh nhận.
Nơi Chị, tôi học được cách thực hành đức tin sắt đá, kiên cường dù người đã từng chung “chăn gối” phản bội, những đứa con ruột thịt không cảm thông,Chị vẫn còn có Chúa bên cạnh, tin Chúa hiện diện thực sự trong Bí tích Thánh Thể, chấp nhận thiệt thòi, đau khổ nơi thân xác và tinh thần, nhưng bù lại được an ủi mỗi ngày khi kết hiệp với Chúa – thật là gương chứng tá đức tin kiên cường.
Dù cuộc sống khó khăn, đau khổ nhưng điều đó không làm cho Chị đánh mất giá trị nhân bản, mặc cho người thương yêu “bội ước”, Chị vẫn chung thủy,quyết lòng không bỏ mặc khi sự kiện xấu nhất có thể xảy ra cho người mình yêu thương.Một lòng son sắt với khế ước hôn nhân thánh thiện và thực thi Lời Chúa dạy “Điều gì Thiên Chúa đã kết hợp, thì loài người không được phân ly”(Mt 19,6)
Quả thật, đây là tấm gương thánh thiện của một tín hữu trưởng thành.Tấm gương sáng cho bậc sống hôn nhân gia đình, và cả cho đời sống độc thân thánh hiến. Tấm gương phản chiếu tấm lòng chân chính, lương thiện, dám hy sinh quên mình vì người khác, và đón nhận cả những bất công, bạc bẽo.
Và đây là cách Chúa dạy bảo tôi.
Ngang qua câu chuyện đời Chị , mở ra cho tôi một cái nhìn suy tư về đời sống thánh hiến trong cộng đoàn tôi đang sống. Mục đích của đời tu cũng vậy… người tu sĩ đi theo và ở lại với Đức Kitô. Ở lại với Đức Kitô là chấp nhận ở lại với những người trong tập thể, trong cộng đoàn mà chính Đức Kitô đã qui tụ nhân danh Người. Làm cách nào để đón nhận và chấp nhận chị em như là các thành viên trong một gia đình đích thực? Nếu tôi không dấn thân hết mình, hết tình, và sẵn sàng quên đi lợi ích cá nhân để tìm sự hòa hợp trong cộng đoàn vì tình yêu dành cho Đức Kitô. Để rồitôican đảm đón nhận những khác biệt của chị em, vì đời tu không bắt đầu với những lựa chọn tùy ý, mà sống bên nhau theo tiếng gọi Đức Kitô. Bởi lẽ, yêu là chấp nhận và bước theo, một sự chấp nhận vô điều kiện dù xung quanh ta chưa hoàn thiện. Yêu là đón nhận những điều xem ra còn rất thiếu sót, bất toàn… Và yêu là sẵn sàng tha thứ dù đau đớn, tổn thương. Dẫu biết rằng, đời sống hôn nhân hay đời sống tu trì trong cộng đoàn đều không thiếu những khó khăn, thách đố, nhưng tôi cũng không thể trốn tránh, đẩy xa, chối từ... Nhưng trên tất cả là đón nhận như một ân huệ, một sứ mạng mà người Kitô hữu phải rao loan và làm chứng về một Thiên Chúa Tình Yêu đã Nhập Thể và Cứu Thế qua con đường Thập Giá.
Thái độ của mỗi người đối với những gì xảy ra trong cuộc sống sẽ tác động rất lớn tới điều mình nhận được. Nếu mình vui, những điều tuyệt vời cũng sẽ đến. Nếu mình buồn, tất cả mọi thứ sẽ không mấy sáng sủa, tốt đẹp gì đối với bản thân cũng như sẽ ảnh hưởng, liên can đến người chung quanh, Nếu buông xuôi, gục ngã hay trốn chạy trước đau khổ, trái ý và cả thất bại… bạn, tôi, chúng ta đang đánh mất những gì đã cố gắng, đã nỗ lực gầy dựng, xây đắp….có lẽ vì mỗi chúng ta cần sức mạnh, nghị lực của ý chí và tình yêu nên Thiên Chúa đã cho những khó khăn nghịch cảnh xảy ra để chúng ta bám víu vào Ngài, tin tưưởng vào Ngài, chính Ngài là sức mạnh cho ta vượt qua và trở nên mạnh mẽ hơn… nên hãy sống tích cực, luôn hướng về phía trước trong tin tưởng cậy trông vào Chúa để mỗi người sẽ nhìn thấy quyền năng và cơ hội trong khó khăn và chắc chắn, chúng ta sẽ chiến thắng cùng với Đấng mà chúng ta tin, chấp nhận và bước theo.
Nt.Têrêxa Thiên Thanh ( MTG Qui Nhơn )