TRONG BỤNG TRỐNG RỖNG
Có một người khách ngồi rất lâu, chủ nhân cũng không đem đồ gì khác đến khoãn đãi.
Khách bèn nói:
– “Ngày trứơc Tiêu Hà truy đuổi Hàn Tín đến một con suối nhỏ bên rừng”.
Khách chỉ nói một câu này rồi ngừng, chủ nhân nghe rồi thì sốt ruột nên vội vàng hỏi dồn. Khách lại nói
– “Nhìn thấy suối trong đá trắng rất thơ mộng bèn ngồi nói chuyện rất lâu”.
Khách lại ngừng không kể tiếp, chủ nhân hỏi:
– “Sau khi ngồi nói chuyện thì làm sao nữa ?”
Khách đáp:
– “Ngồi nói chuyện đã rất lâu nên chỉ cần đi, bởi vì trong bụng trống rỗng không có sức để nói nhiều”.
(Quảng Tiếu phủ)
Suy ngẫm:
Khách thường được mời uống nước trước khi nhập tiệc đó là thói quen của người văn minh lịch sự.
Có người khi ngồi uống nước đợi ăn thì nói chuyện của người khác, có người khi ngồi đợi nhập tiệc thì nói chuyện tiếu lâm nói bóng nói gió để chọc cười thiên hạ, lại có người nói chuyện cười có ẩn ý nội dung tục tỉu khiến người khác đỏ mặt mắc cở, những người này cho dù họ là ai thì trong bụng cũng đang trống rỗng Lời Chúa…
Thánh lễ là một bữa tiệc Nước Trời, cho nên người Ki-tô hữu khi đến nhà thờ để dự tiệc (thánh lễ) thì không như đi dự tiệc ở nhà hàng, họ hân hoan vui vẻ hỏi thăm sức khỏe gia cảnh của nhau để tăng thêm lời cầu nguyện, họ báo tin cho nhau là người này đang bệnh cầu nguyện cho họ, nhà người kia túng thiếu nến giúp đỡ, họ cũng ân cần hỏi han những người không đi lễ được, đó là những “chén nước trà” đượm thắm tình Chúa tình người nơi tâm hồn người tín hữu trong khi chờ đợi nhập tiệc Nước Trời…
Ai cũng mở rộng lòng mình ra với tha nhân thì thánh lễ chắc chắn sẽ vui hơn và có tâm tình hơn.
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.