Sau khi Đức Mẹ được đưa về trời cả hồn lẫn xác, ngôi nhà tại Nazareth – gọi là Thánh Gia Thất (Santa Casa) – được tôn kính như một nguyện đường, với pho tượng Đức Mẹ bồng Chúa Hài Đồng bằng gỗ bách hương Liban. Thế kỷ IV, Thánh nữ Hêlêna cho xây thánh đường bao bọc ngôi nhà thánh, trở thành điểm hành hương quan trọng.
Cuối thế kỷ XIII, khi Thánh Địa rơi vào tay Hồi giáo, Thánh Gia Thất được di chuyển – theo truyền thống là nhờ các Thiên Thần – từ Dalmatia về Lôrêtô (Ý) năm 1294. Các khảo cổ xác nhận kích thước và vật liệu trùng khớp với ngôi nhà xưa ở Nazareth, đặc biệt là không có móng.
Sau đó, Vương Cung Thánh Đường Đức Mẹ Lôrêtô được xây dựng để bao bọc Thánh Tích và được nâng lên hàng vương cung thánh đường năm 1728. Nơi đây gắn liền với Kinh cầu Lôrêtô và đã được nhiều Giáo hoàng, thánh nhân hành hương. Từ năm 1929, thánh đường thuộc quyền sở hữu Tòa Thánh.
Ngày 24-3-1920, Đức Giáo hoàng Bênêđitô XV tôn phong Đức Mẹ Lôrêtô làm quan thầy các phi công, gợi lại mầu nhiệm “ngôi nhà bay” theo truyền thống đức tin.