Thánh Bernarđô, Viện phụ (1090 – 1153)

Thánh Bernarđô sinh năm 1090 tại Fontaine-lès-Dijon, Pháp, trong một gia đình quý tộc. Ngay từ nhỏ, ngài đã nổi bật với trí thông minh, lòng đạo đức và khát khao phụng sự Thiên Chúa.

Năm 1112, Bernarđô cùng khoảng 30 thân hữu và người họ hàng gia nhập đan viện Xitô (Cîteaux), một dòng tu mới mẻ thời đó, sống khổ hạnh và chú trọng cầu nguyện. Năm 1115, ngài được sai lập một đan viện mới tại Clairvaux và trở thành viện phụ đầu tiên. Từ đây, Bernarđô vừa là nhà lãnh đạo tu trì, vừa là nhà cải cách mạnh mẽ, góp phần đưa Dòng Xitô phát triển khắp châu Âu.

Ngài có tài hùng biện, được nhiều vua chúa, giáo hoàng và dân chúng kính nể. Bernarđô tham gia giải quyết những xung đột trong Giáo Hội, đặc biệt trong vụ ly giáo giữa Đức Inôcentê II và Anacletô II, giúp khôi phục sự hiệp nhất.

Là nhà thần học sâu sắc, ngài để lại nhiều tác phẩm nổi tiếng về đời sống thiêng liêng, nhất là các bài giảng và suy niệm về Đức Maria. Chính ngài là người đã phổ biến mạnh mẽ lời kinh “Kính mừng Nữ Vương” (Salve Regina).

Thánh Bernarđô được mệnh danh là “Tiến sĩ ngọt ngào của Giáo Hội” (Doctor Mellifluus) vì lời giảng và bút văn của ngài vừa sâu sắc vừa êm dịu, đưa tâm hồn người nghe đến gần Chúa.

Ngài qua đời ngày 20 tháng 8 năm 1153 tại Clairvaux, được Đức Piô VIII phong thánh năm 1830 và Đức Piô XII tôn phong là Tiến sĩ Hội Thánh năm 1953.